Chương 1 - Ngôi Sao Bạc Mệnh Giữa Phúc Tinh
Khi tỷ tỷ chào đời, trời giáng dị tượng.
Quốc sư luận rằng ấy là phúc tinh hạ thế.
Bởi vậy, nàng được Hoàng thượng sắc phong làm Phúc Châu Quận chúa, từ thuở ấu thơ đã hưởng hết thảy sủng ái.
Nhưng người ngoài nào biết, năm đó mẫu thân mang song thai.
Tỷ tỷ đích thực là phúc tinh
bởi vì ta chính là ngôi sao bạc mệnh được sinh ra để che chở, để đổi lấy con đường thuận lợi cho nàng mà đầu thai xuống trần.
1
Kinh thành ai nấy đều biết, đích nữ của Tướng phủ là phúc tinh giáng thế, được Hoàng thượng thân phong làm Phúc Châu Quận chúa.
Nàng vừa tài vừa sắc, mỗi mùng một ngày rằm đều phải dựng cháo thiện để cứu tế bách tính.
Khách qua đường, kẻ nào chẳng tán thưởng đôi câu “người đẹp tâm cũng thiện.”
Nhưng ít ai biết trong Tướng phủ còn có một vị nhị tiểu thư.
Như giờ khắc này, ta và tỷ tỷ cùng đứng giữa tiền thính.
Tỷ khoác bộ váy gấm màu tuyết nhạt, thêu chỉ vàng chỉ bạc thành hoa bướm phượng, búi tóc cài jade biếc cùng bộ bộ dao, khí chất chuẩn mực danh môn khuê tú.
Còn ta đứng một bên, chỉ mặc áo vải của dân thường, song bướu cài hai đóa tiểu hoa, ngẩng khuôn mặt trắng mịn trong veo, chẳng thấy chút nào giống một vị thiên kim tiểu thư.
Nếu không phải gương mặt hai ta giống nhau như cùng một khuôn khắc ra, thực khó nhìn ra chúng ta là song sinh.
À, mặt ta còn tròn hơn nàng đôi chút.
Không phải phụ mẫu thiên vị, trọng bên này khinh bên kia, mà là vì ta sinh ra đã mang mệnh nghèo, khó gần giàu sang.
Thuở nhỏ, phụ thân từng tự tay làm cho hai đứa chúng ta hai chiếc khóa trường mệnh. Vừa đeo món vàng óng ánh ấy lên cổ, ta liền phát sốt liên miên không dứt.
Cùng một loại tã gấm, tỷ ngủ yên ổn, còn ta thì nổi mẩn đỏ khắp người.
Phụ mẫu đã mời hơn nửa kinh thành danh y cũng chẳng tìm ra nguyên do. Cuối cùng mẫu thân chẳng còn cách nào khác, bế ta vào cung nhờ Thái y xem bệnh.
Đúng lúc gặp được Quốc sư, chính là người đoán mệnh cho tỷ ta năm ấy.
Hắn chỉ liếc ta một cái, liền nói với mẫu thân rằng ta sinh ra mệnh cách hèn mọn, chịu không nổi phú quý, không được dùng vàng bạc châu báu.
Lại nhiệt tình đề nghị mẫu thân đặt cho ta một cái nhũ danh dễ nuôi: Nhị Cẩu.
Ta nghe xong lập tức òa khóc trong lòng mẫu thân.
Lão tiên hôi thối! Đừng tưởng tùy tiện khoác cái thân phàm trần mà ta không nhận ra ngươi. Ta rõ ràng thấy nụ cười gian manh trên mặt ngươi ngay đấy!
2
Kiếp trước, ta là một vị Thần Nghèo trên trời, nổi danh nghèo đến mức gió thổi cũng leng keng. Nhân gian phần lớn thực dụng, chẳng ai chịu hương khói phụng thờ ta.
Vậy nên ta đành ba bữa hai bữa chạy sang phủ Thần Tài, lén lút hưởng ké chút hương hỏa để duy trì tu vi sắp tan biến.
Cứ thế vài phen, cuối cùng cũng bị người ta phát hiện.
Nói thì cũng phải nói, Thần Tài gia đúng là người tốt, đích thân đến cầu Thiên đế cho ta một công việc tử tế: đưa Phúc Châu xuống trần đầu thai.
Ban đầu ta chỉ cần dìu tiểu Phúc Châu đến ao luân hồi; nàng xuống hạ giới tạo phúc cho chúng sinh, còn ta thì hưởng ké chút công đức.
Ai ngờ ta vừa đặt nàng xuống đã bị con đại Hồng Điểu kia, vốn đang đánh nhau với ta, đạp một cước, hất thẳng ta vào hồ đầu thai.
Tỷ tỷ vừa sinh đã có dị tượng đầy trời, hào quang rực rỡ, trăm chim hót mừng; cùng lúc ấy biên cương truyền về tin thắng trận. Quốc sư bấm tay liền nói rằng nàng là phúc tinh giáng thế, ắt mang phúc vận cho Đại Hạ.
Còn ta thì muộn hơn nàng một canh giờ mới chui ra khỏi bụng mẹ. Lúc đó trời đã tối thui, lấy đâu ra dị tượng tốt lành.
Thực ra ta vẫn thầm nghĩ, hoàng đế trần gian cũng hơi nhỏ nhen, đã phong tỷ làm Quận chúa, chẳng lẽ còn thiếu một tước cho ta?
“Tiểu Bảo? Trầm Tiểu Bảo, lời ta nói con có nghe không?”
Tiếng mẫu thân đột nhiên cao lên kéo ta khỏi dòng hồi ức. Nhìn sắc mặt nàng hờn giận, ta vội gật đầu: “Con nghe rồi, nghe rồi.”
“Vậy nhắc lại xem, ta vừa dặn con những gì?”
Ta chột dạ liếc mẫu thân đang ngồi trên ghế, lén bước qua đứng sau lưng tỷ tỷ.
Tỷ vỗ vai ta, giọng nhẹ nhàng: “Nương, có con đây. Con sẽ trông chừng muội, người cứ yên tâm.”
3
Sở dĩ mẫu thân lo lắng như vậy là vì hôm nay ta và tỷ tỷ phải đến phủ Trường Công chúa dự yến.
Bấy lâu nay ta mắc “bệnh nghèo”, phụ mẫu sợ ta mặc vải thường bị các thiên kim chế giễu.
Nếu để lộ chuyện ta dị ứng với vàng ngọc, lại sợ bị kẻ có ý xấu lợi dụng.
Thế nên dứt khoát để ta ở nhà, không tham dự các yến hội linh tinh.
Đó cũng là lý do vì sao rất ít người biết Tướng phủ còn một vị nhị tiểu thư.
Giờ phút này chính là một ví dụ.
Một nữ tử áo đỏ rực rỡ chắn ngay trước mặt ta: “Trầm Vân Dao, hôm nay ngươi lại bày trò gì? Ăn mặc như thế này, chẳng lẽ Tướng phủ các ngươi đã sa sút đến mức ấy sao?”