Chương 9 - Ngôi Nhà Ma Số 13
Hai đốm sáng đỏ như máu nơi hắn — đại diện cho bản chất tà ác sâu thẳm nhất, dưới ánh sáng bạch kim, như giọt máu bị ném vào nước sôi, trong tích tắc liền mờ dần rồi vụt tắt!
Thân hình khổng lồ, méo mó, đầy ác khí của hắn— giãy giụa, co giật dữ dội trong ánh sáng,
nhưng chẳng khác nào một pho tượng sáp bị ném vào lò nung, bị nung chảy từng chút một, vỡ tan từng tấc, phân rã từng lớp trước mắt tôi!
Làn hắc vụ tạo nên thân thể hắn, bị ánh sáng tẩy rửa, hóa hơi, không còn một dấu tích!
“Lực lượng của ta… Ta không cam tâm…!”
Tiếng gào cuối cùng của hắn, đầy oán hận, tham lam và bi thương, cũng đột ngột dừng lại.
Toàn bộ thực thể của hắn, kể cả những oán khí ngút trời, cùng vô vàn tà niệm bao năm tích tụ— đều bị luồng ánh sáng bạch kim cuốn đi, hóa thành hư vô!
ẦM ẦM ẦM!!
Bên dưới, huyết trì như thể vừa bị thiên lôi giáng xuống từ chín tầng trời!
Dòng máu đặc sệt, tanh tưởi như địa ngục sục sôi dữ dội, rồi trong ánh sáng bạch kim, bốc hơi sạch sẽ chỉ trong nháy mắt!
Lớp bùn đen khô cằn nơi đáy hồ lộ ra.
Những mảnh ma cốt khổng lồ, từ xương sống vặn vẹo, xương tay to dị dạng, đến hộp sọ đầy gai nhọn ngập chìm trong huyết trì— giờ đây bị ánh sáng trắng chiếu tới, như bị gió sương nghìn năm phong hóa.
Bề mặt nứt toác, từng vết nứt như mạng nhện.
“Bùm!”
Một tiếng trầm đục vang lên.
Tất cả vỡ nát, hóa thành bụi mịn, không để lại một chút tàn tích nào.
Trên vách tường— những phù văn đỏ tươi, đang nhấp nháy, uốn éo như mạch máu sống, tỏa ra tà khí rợn người,Giờ đây— như vừa bị ném vào axit đậm đặc…
Phát ra những tiếng “xèo xèo” rợn người. Nhanh chóng chuyển sang màu đen, bị than hóa, rồi bong tróc từng mảng!
Tất cả tà khí bị quét sạch hoàn toàn. Chỉ còn lại vách đá cổ xưa, với những dấu tích nguyên sơ bị thời gian bào mòn.
Toàn bộ địa huyệt— từ một hang ổ tăm tối, tanh hôi, đầy máu và tà ác, chỉ sau vài hơi thở,
đã được tẩy sạch, giống như một di tích cổ từng được nước thánh rửa sạch cả ngàn lần.
Không khí trở nên trong lành chưa từng có. Thậm chí thoang thoảng mùi thơm của đất sau cơn mưa.
Luồng khí lạnh lẽo, tà ác, tanh tưởi ngự trị suốt hàng trăm năm qua— đã hoàn toàn biến mất.
Ánh sáng dần rút lại. Tựa như thủy triều rút về biển cả. Cuối cùng tụ lại ở điểm trung tâm nơi phù văn cốt lõi. Lấp lóe vài lần— rồi hoàn toàn tan biến.
Tôi khuỵu gối xuống nền đá, kiệt sức đến mức không nhấc nổi ngón tay. Cảm giác như toàn bộ sức lực bị rút cạn sạch sẽ.
Lòng bàn tay rách toạc, máu thịt be bét. Cơn đau âm ỉ nhức buốt tận óc. Máu vẫn không ngừng trào ra, nhuộm đỏ cả nền đất dưới người.
Chiếc ngọc bội nơi cổ— đã vỡ tan từ lâu, chỉ còn vài hạt bụi nhỏ mang theo chút hơi ấm cuối cùng, dính lại trên lòng bàn tay tôi thấm đầy máu.
Cảm giác sống sót sau tận thế, như cơn sóng dữ ập đến, nuốt trọn lấy tôi. Tâm trí trống rỗng. Chỉ còn lại nhịp tim đập dồn dập trong lồng ngực— chứng minh rằng tôi vẫn còn sống.
Và ngay trong giây phút mệt mỏi tột cùng, tinh thần trống rỗng đó—
Một bóng hình nhàn nhạt, gần như trong suốt, như được dệt nên từ ánh trăng thuần khiết nhất, chậm rãi ngưng tụ trước mặt tôi.
Là Tô Dao.
Chiếc váy đẫm máu từng phủ lên người cô đã biến mất. Thay vào đó, là một bộ váy vải cũ kỹ, đơn sơ, nhưng sạch sẽ và trang nhã.
Trên khuôn mặt không còn nỗi sợ. Không còn thù hận. Không còn nước mắt máu.
Gương mặt cô đã trở lại như trong tấm ảnh tôi từng thấy— dịu dàng, trong trẻo, thanh tú.
Đôi mắt thanh tịnh như hồ thu. Bình lặng. Mang theo sự buông bỏ sau tất cả mọi điều đã trải qua Cùng một chút bi thương nhẹ nhàng, dịu dàng như gió.
Cô cứ thế lặng lẽ nhìn tôi. Khóe môi khẽ cong lên, một nụ cười nhạt nhòa, nhưng thanh thản. Như thể mọi gánh nặng đều đã được buông xuống.
Phía trên đỉnh mái vòm địa huyệt— không biết từ lúc nào, đã xuất hiện một vết nứt mảnh như sợi tóc…
Một tia sáng sớm màu vàng đỏ, mang theo hơi ấm dịu dàng, tựa như một linh hồn nhỏ bé dẫn đường, rụt rè len qua khe nứt trên đỉnh vòm.
Ánh nắng ấy khẽ khàng rơi xuống, vừa vặn chiếu sáng khoảng không giữa tôi và Tô Dao.
Thân ảnh cô trong ánh bình minh càng lúc càng trở nên trong suốt, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể tan vào ánh nắng.
Cô chậm rãi, nhẹ nhàng đưa tay ra. Đó không còn là một móng vuốt lạnh buốt như trước nữa. Ngón tay chỉ mang theo chút mát lạnh dịu dàng, tựa như những giọt sương buổi sớm.
Cực kỳ nhẹ nhàng, vuốt lên gò má tôi— gò má đã nhuốm đầy máu, mồ hôi và nước mắt.
Động tác của cô nhẹ đến nỗi như một cơn gió.
“…Thì ra…”
Giọng nói của cô vang lên trong tâm trí tôi, không còn là tiếng khóc nghẹn ngào vì sợ hãi,
mà trong trẻo, an yên, như tiếng chuông gió khe khẽ lay động.
Mang theo một sự bình thản chưa từng có, và một tiếng thở dài đầy nhẹ nhõm.
“Bảo vệ… mới là ý nghĩa của sự tồn tại…”