Chương 10 - Ngôi Nhà Ma Số 13
Cô nhìn tôi, nở một nụ cười rạng rỡ trong ánh bình minh. Trong trẻo và xinh đẹp đến lặng người.
“…Cảm ơn cậu, Lâm Lan Nguyệt…” “…Cảm ơn vì đã khiến tớ không còn sợ hãi nữa…”
Khi lời cuối cùng vang lên, thân thể cô như một cánh bồ công anh gặp gió. Hoàn toàn tan biến— hóa thành vô số những đốm sáng nhỏ, lấp lánh ánh vàng nhạt.
Một phần những đốm sáng ấy, giống như những con đom đóm có sinh mệnh, nhẹ nhàng bay về phía tôi, rồi dung nhập vào cơ thể rã rời của tôi.
Một luồng ấm áp và an ủi không thể diễn tả bằng lời, tức thì lan tỏa khắp tứ chi xương tủy,
như vùng đất khô cằn cuối cùng cũng đón được trận mưa đầu hạ.
Cơn đau nơi lòng bàn tay dường như cũng dịu đi phần nào.
Những đốm sáng còn lại, như đàn chim mỏi mệt tìm về tổ ấm, men theo luồng sáng bình minh ấy, nhẹ nhàng bay lên, vượt qua vết nứt của địa huyệt, hướng về bầu trời cao rộng, và cuối cùng tan biến trong vòm trời rạng đông.
Hòa vào đất trời.
Chỉ còn tôi—một mình, quỳ nơi địa huyệt trống rỗng, tĩnh lặng, nhưng không còn lấy một chút âm khí hay tà ác.
Ánh nắng buổi sớm dịu dàng chiếu lên lưng tôi, xua tan bóng tối đã đọng lại suốt trăm năm nơi này.
Vết thương nơi tay vẫn đang nhói âm ỉ. Nhưng trong lòng— lại như có một nhúm bông được nhúng vào nước ấm, nặng nề, trầm lắng… và bình yên.
Lại mang theo một cảm giác chua xót mà nhẹ nhõm.
Trăm năm bị giam cầm. Trăm năm sợ hãi. Trăm năm hy sinh. Đến khoảnh khắc này. Cuối cùng cũng khép lại.
Sự thật về căn nhà ma ám — nơi phong ấn, trận nhãn là hồn ma. Thứ mà Tô Dao luôn trốn tránh — Cố Diễn. Lý do tôi có thể bảo vệ cô ấy — huyết mạch dương cực gia cố phong ấn.
Kết cục của Cố Diễn — tan thành tro bụi. Điểm đến cuối cùng của Tô Dao — được giải thoát, tan biến.
Tất cả những bí ẩn. Tất cả những khúc mắc. Đều khép lại trong ánh ban mai này.
Sự mệt mỏi đè nặng như cả ngọn núi trút lên người tôi. Nhưng tôi vẫn cố gắng chống đỡ.
Chống tay chưa bị thương lên mặt đất lạnh lẽo— giờ đây không còn âm khí nữa— loạng choạng đứng dậy.
Ánh sáng mặt trời len lỏi qua khe nứt chiếu rọi nhiều hơn. Soi sáng bậc thang dẫn ra khỏi địa huyệt.
Từng bước một. Tôi lê tấm thân đầy thương tích, rã rời. Theo con đường cũ. Bước lên phía trên.
Mỗi bước chân nặng nề vô cùng. Nhưng cũng kiên định hơn bao giờ hết.
Tôi đi qua những bậc thang từng đầy rẫy bóng ma. Băng qua hành lang từng loang lổ dấu tay máu. Đẩy cánh cửa dẫn ra phòng khách.
Ánh sáng sớm chiếu tràn ngập khắp phòng khách của số 13 đường Tề Hà. Bụi bay lơ lửng trong luồng sáng. Trong không khí là mùi gỗ khô và nắng ấm.
Hơi lạnh và mùi máu từng khiến người ta nghẹt thở. Giờ đã tan biến hoàn toàn.
Trên sàn nhà, pháp trận lớn màu đỏ sậm. Giờ chỉ còn vài vết bẩn không dễ lau sạch. Không còn chút nào tà dị.
Tôi bước về phía cửa chính. Nắm lấy tay nắm cửa lạnh ngắt. Dồn lực kéo mạnh.
Két — Cánh cửa sắt rỉ sét vang lên âm thanh khàn khàn.
Ngoài cửa. Ánh nắng sớm rực rỡ đến chói mắt. Không khí trong lành, mang theo mùi cỏ cây tươi mát.
Tôi bước ra một bước. Đứng bên ngoài ngưỡng cửa của số 13 Tề Hà.
Cánh cổng sân bên cạnh “két” một tiếng mở ra. Bà lão tóc bạc đầu ngõ ló đầu ra. Đôi mắt đục ngầu bỗng trợn tròn khi thấy tôi nguyên vẹn đứng giữa ánh nắng.
Miệng bà há hốc. Cây chổi trong tay “rầm” một tiếng rơi xuống đất. Trên khuôn mặt là sự kinh hoàng tột độ, không thể tin nổi— có lẽ còn xen lẫn một chút… kính sợ?
Bà nhìn tôi, môi run lên. Hồi lâu chẳng thốt nổi nên lời.
Tôi khẽ nhếch mép. Muốn cười trấn an bà một cái— nhưng lại phát hiện mình chẳng còn đủ sức để nhếch môi nữa.
Chỉ có thể hướng về phía bà. Khẽ gật đầu một cái.
Sau đó. Tôi quay người. Nhìn lại lần cuối căn nhà số 13 đường Tề Hà.
Ánh nắng rọi lên bức tường cũ kỹ. Xua tan mọi âm u. Hiện lên vẻ an tĩnh sau bao bể dâu.
Tôi hít sâu một hơi— thứ không khí đầy tự do, mang hương vị của ánh sáng.
Rồi cất bước. Tiến về phía trước. Nơi ngập tràn ánh nắng.
Cái bóng của tôi bị ánh mặt trời kéo dài ra thật dài, thật xa.
Tôi mở bàn tay đang nắm chặt, đầy bụi và máu khô. Trong lòng bàn tay. Vài mảnh vụn còn sót lại từ miếng ngọc đã vỡ— vẫn còn âm ấm.
Dưới ánh mặt trời. Chúng lấp lánh những tia sáng nhỏ đến khó nhận ra.
Tôi khẽ khàng khép bàn tay lại. Cảm nhận chút hơi ấm còn sót lại ấy.
Rồi nắm chặt lấy.
Bước chân có phần loạng choạng. Nhưng lại vững vàng chưa từng có. Tôi tiếp tục bước về phía trước— về phía con đường rực rỡ ánh dương.