Chương 7 - Ngôi Nhà Của Những Kẻ Giả Dối
Tôi dám chắc, chỉ cần tôi lộ ra chút sơ hở nào—ví dụ như cúi đầu nói không có quà.
Thì bà Tưởng sẽ lập tức tiếp lời: “Mẹ ruột sinh nhật mà cũng tay không đến”, rồi dìm tôi chết chìm trong bùn dư luận.
Khiến tôi bị đóng đinh lên cột nhục “đứa con bất hiếu”.
Còn chị họ Tưởng Tĩnh Dư sẽ đóng vai đồng bọn của kẻ cuồng kiểm soát.
Cô ta cũng phụ họa: “Sở Ninh chắc chắn có chuẩn bị quà đó ạ, lúc trước con có nói với em ấy hôm nay là sinh nhật bác gái mà.”
Nói dối trắng trợn!
Nhưng câu đó lại vô tình nhắc tôi nhớ ra một ý hay.
Tôi vui vẻ đứng dậy, quay sang bà Tưởng nói:
“Tất nhiên là có rồi ạ, để con lên lầu lấy cho mẹ.”
Vừa nói tôi vừa bước đi:
“Lần này con đặc biệt mua một chiếc đèn tinh dầu bản giới hạn. Nghe nói mẹ là giáo viên, chắc hay phải thức khuya chấm bài. Đèn tinh dầu giúp ngủ ngon đấy ạ.”
Nghe đến hai chữ “đèn tinh dầu”, biểu cảm đắc ý trên mặt Tưởng Tĩnh Dư lập tức cứng đờ.
Cô ta lao lên định cản tôi, nhưng tôi đã bắt đầu màn kịch của mình.
Chỉ thấy tôi đứng đơ người bên cửa ra vườn sau, giả vờ như vừa phát hiện ra mảnh vỡ.
Cơ thể tôi run rẩy dữ dội:
“Ai… ai ném đèn tinh dầu của em từ trên lầu xuống vậy.”
Tôi cúi xuống ôm lấy đống mảnh vỡ:
“Chiếc đèn tinh dầu đó có tội gì chứ.”
Chị họ Tưởng Tĩnh Dư cuối cùng cũng nhận ra nguy rồi, cô ta hiểu ra thì đã muộn—tôi im lặng nãy giờ, chính là để bẫy cô ta chỗ này.
Tưởng Tĩnh Dư tức điên: “Triệu Sở Ninh, em thôi diễn trò đi! Rõ ràng là em ném hành lý của chị xuống trước!”
Tôi tỏ vẻ bị tổn thương sâu sắc, quay đầu nhìn cô ta:
“Vậy hành lý của chị sao lại ở trong phòng em?”
Tưởng Tĩnh Dư sững người, nhìn tôi loạng choạng như sắp khóc đến nơi, há miệng mà không nói nổi một câu.
Tôi dụi mắt cho đỏ lên, ôm đống đèn vỡ, nghẹn ngào nói:
“Chị họ chỉ muốn cảnh cáo em thôi, để em hiểu rằng trong ngôi nhà này, chị mới là người có tiếng nói. Em—đứa con ruột mới trở về, và Tưởng Thư—người đã sống ở đây suốt mười mấy năm, chỉ là người ngoài.”
“Khó trách em vừa bước vào cửa, mà mấy anh chị em họ đều không thèm chào hỏi.”
Nhóm thân cận của Tưởng Tĩnh Dư bắt đầu la lên:
“Bọn tôi lúc nào cô lập em chứ!”
“Phải đó, em có ghét chị thì cứ nói, đừng lôi tụi này vào.”
“Ghét nhất kiểu người như cô, vừa trắng trợn lại còn giả vờ đáng thương!”
Tôi ôm đèn tinh dầu, cả người run lẩy bẩy:
“Vậy khi chị họ tự ý chuyển hành lý vào phòng em mà chưa được phép, tại sao các anh chị lại im lặng?”
“Các anh chị đều biết rõ phòng đó là dành cho em mà, sao không ai đứng ra nói giúp?”
“Dù có không giúp được gì, thì nói một câu với người lớn cũng tốt mà.”
“Đừng nói là vô can. Đống hành lý to như vậy, một mình chị ấy làm sao khiêng nổi? Khi chị ấy ném đồ của em xuống lầu, các anh chị còn đứng nhìn hóng hớt nữa, phải không?”
Cả nhóm bảy tám người đều á khẩu không nói được lời nào.
Đúng kiểu: cây mơ ngơ ngác mọc quả ngỡ ngàng, người ngỡ ngàng đứng dưới.
Ba tôi—ông Tưởng—nhíu chặt mày:
“Tưởng Tĩnh Dư, cháu thật sự đã chiếm phòng của Sở Ninh à?”
Tưởng Tĩnh Dư run giọng:
“Bác ơi, cháu chỉ sợ em ấy chưa quen chỗ mới…”
Lời giải thích nhợt nhạt của cô ta khiến sắc mặt ông Tưởng càng thêm nặng nề.
Ông đập bàn hai cái, quay sang hỏi đám anh chị em họ:
“Cả đám tụi con cũng hùa nhau bắt nạt Sở Ninh luôn hả?”
Câu hỏi chính diện từ chủ nhà khiến cả đám nhốn nháo, hoảng loạn.
8
Hai vợ chồng nhà họ Tưởng ấy à, nếu không bị làm cho to chuyện, thì lúc nào cũng giả vờ đạo mạo công bằng sau lưng người ta.
Tôi thản nhiên thưởng thức cảnh người nắm quyền nhà họ Tưởng đang thể hiện uy nghiêm trước mặt họ hàng.
Trước đó, khi mẹ ruột gọi cho tôi qua điện thoại, thì lúc thì nói ông bà nội muốn gặp cháu gái ruột, lúc lại bảo các anh chị họ muốn gặp em gái.
Kết quả khi tôi thực sự đến nơi, người già thì chẳng buồn ngó ngàng, bọn trẻ thì tụ tập lại xì xầm bàn tán sau lưng.
Bà chị họ cả Tưởng Tĩnh Dư thì ngẩng mũi lên trời, mặc váy hoa đi đi lại lại giữa các vị khách như nữ chính bước ra từ tranh.
Còn giờ, đứng trước mặt ông Tưởng, lại giống như con chim cút run rẩy.
Tính tình cô ta vốn cao ngạo, không hiểu được đạo lý “kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt”.
Bị mắng đôi câu đã thấy không cam lòng, cô ta chỉ vào chiếc đèn tinh dầu, nhẫn nhịn oán trách tôi:
“Cái đèn đó không biết dùng bao nhiêu lần rồi, cũ rồi, vốn dĩ chẳng phải để tặng bác gái đâu.”
Tôi mím môi nhìn bà Tưởng:
“Vậy là chị họ đập đúng lúc quá rồi. May mà chị ấy đập sớm, hóa ra chị đập đèn tinh dầu của em là vì nghĩ cho em đấy.”
“Chị đúng là thông minh hơn em thật. Nấu tô mì tặng người ta, vừa nhanh vừa tiện, lại không tốn một xu, đến cái bếp cũng là dùng của nhà em.”
Tưởng Tĩnh Dư mở to mắt nhìn tôi như không tin được.
Chắc cô ta đánh giá thấp khả năng “đào mộ chuyện cũ” của tôi.