Chương 18 - Ngọc Vỡ
18.
Bình thường đồ đạc của ta đều sẽ được thêu một bông hoa gừng dùng để làm ký hiệu, chiếc áo choàng đó, là khi đó Dung Ngọc làm cho ta tức giận, nên khi đó ta đã thêu bông hoa gừng đó trở thành một miếng gừng xấu hoắc.
Người của Đông Cung vốn không biết chuyện này, lần trước khi kiểm kê đồ đạc, bọn họ đã để lại chiếc áo choàng này. Hôm nay nhìn thấy chiếc áo choàng này ta mới nhớ ra.
Khúc Anh lập tức trở nên xấu hổ đứng sững ở đó, không biết nên tiếp tục mặc chiếc áo choàng này hay là cởi chiếc áo choàng ra trả lại cho ta.
Có lẽ Thái tử cũng không nghĩ tới rằng chiếc áo choàng này cũng là do ta tự tay làm ra, hắn suy nghĩ trong chốc lát, nói với ta: “Một trăm ngàn lượng bạc để mua lại chiếc áo choàng của Khương cô nương được chứ?”
Ta chụm tay vào túi sưởi, trong lòng bà tan tay cảm thấy ấm áp, gió lạnh không thể lùa vào được bên trong tay áo: “Ta không thiếu một chiếc áo choàng này, cũng không thiếu một trăm ngàn lượng bạc, cái người khác đã mặc qua ta không cần, chiếc áo đó cứ thế tặng cho Khúc cô nương đi.”
Khúc Anh sững sờ tại chỗ.
Sắc mặt Thái tử trở nên tái nhợt, nhưng hắn vẫn bình tĩnh đáp lời mà nói: “Vậy cảm ơn Khương cô nương.”
Ta không nhìn bọn họ nữa.
Hoa mận mười dặm, sắc đỏ rực rỡ phủ trên nền tuyết.
Người trong cung đã dựng sân khấu ở nơi mà hoa mận nở đẹp nhất, trên sân khấu có hí tử đang hát y a một bà tai hát hí kịch.
Khi ta đến đã có rất nhiều người ở đó rồi. Nhìn thấy ta và Thái tử, Thịnh Vương vừa đến cũng đi cùng chúng ta tới, ánh mắt của mọi người xung quanh đều trở nên tò mò mà nhìn chúng ta.
Ta không quan tâm đến ánh mắt của người khác, ta cùng với một quý nữ khác lên tiếng chào hỏi nhau, chẳng bao lâu ta đã cười nói một cách thoải mái, hòa nhập được vào chủ đề mà các cô ấy đang thảo luận.
Tống Song, là đích nữ của phủ tướng quân, luận về gia thế hay tướng mạo thì nàng chỉ đứng sau ta mà thôi, nàng cũng là quý nữ mà được hàng trăm gia đình trong kinh thành săn đón, trong lúc cười cười nói nói, nàng đã hỏi ta một câu.
“Quý phi nương nương đặc biệt gửi tới một cành mận chu sa như vậy cho mỹ nhân, e rằng sau này sẽ muốn có người thể hiện một chút tài nghệ của mình và sẽ lấy đó trở thành phần thưởng. Khương cô nương có thích cành mận chu sa đó không?”
Nếu như nàng là người đứng đầu của buổi thưởng mai yến này, thanh danh của nàng chắc chắn sẽ được truyền đi rất xa, sẽ càng lên một tầng cao khác, cũng sẽ càng phù hợp hơn với tiêu chuẩn trở thành con dâu của vị Quý phi cao quý kia.
Nàng hỏi rằng liệu ta có cảm thấy hứng thú với vị trí chính phi của Thịnh Vương hay không.
Ta chậm rãi đáp: “Hoa mận đẹp như vậy, trên đời là loài hoa hiếm có, trân quý đến tột cùng, có ai lại không thích chứ? Nhưng chỉ là trong nhà ta, những món đồ quý báu cũng rất nhiều, cành mận xinh đẹp này, vẫn là nên đưa cho người yêu thích nó hơn đi.”
Ý nghĩ rất rõ ràng, ta không hứng thú.
Tống Song: “Ta cũng vậy.”
Ta và nàng, chúng ta nhìn nhau mà mỉm cười.
Bình thường đồ đạc của ta đều sẽ được thêu một bông hoa gừng dùng để làm ký hiệu, chiếc áo choàng đó, là khi đó Dung Ngọc làm cho ta tức giận, nên khi đó ta đã thêu bông hoa gừng đó trở thành một miếng gừng xấu hoắc.
Người của Đông Cung vốn không biết chuyện này, lần trước khi kiểm kê đồ đạc, bọn họ đã để lại chiếc áo choàng này. Hôm nay nhìn thấy chiếc áo choàng này ta mới nhớ ra.
Khúc Anh lập tức trở nên xấu hổ đứng sững ở đó, không biết nên tiếp tục mặc chiếc áo choàng này hay là cởi chiếc áo choàng ra trả lại cho ta.
Có lẽ Thái tử cũng không nghĩ tới rằng chiếc áo choàng này cũng là do ta tự tay làm ra, hắn suy nghĩ trong chốc lát, nói với ta: “Một trăm ngàn lượng bạc để mua lại chiếc áo choàng của Khương cô nương được chứ?”
Ta chụm tay vào túi sưởi, trong lòng bà tan tay cảm thấy ấm áp, gió lạnh không thể lùa vào được bên trong tay áo: “Ta không thiếu một chiếc áo choàng này, cũng không thiếu một trăm ngàn lượng bạc, cái người khác đã mặc qua ta không cần, chiếc áo đó cứ thế tặng cho Khúc cô nương đi.”
Khúc Anh sững sờ tại chỗ.
Sắc mặt Thái tử trở nên tái nhợt, nhưng hắn vẫn bình tĩnh đáp lời mà nói: “Vậy cảm ơn Khương cô nương.”
Ta không nhìn bọn họ nữa.
Hoa mận mười dặm, sắc đỏ rực rỡ phủ trên nền tuyết.
Người trong cung đã dựng sân khấu ở nơi mà hoa mận nở đẹp nhất, trên sân khấu có hí tử đang hát y a một bà tai hát hí kịch.
Khi ta đến đã có rất nhiều người ở đó rồi. Nhìn thấy ta và Thái tử, Thịnh Vương vừa đến cũng đi cùng chúng ta tới, ánh mắt của mọi người xung quanh đều trở nên tò mò mà nhìn chúng ta.
Ta không quan tâm đến ánh mắt của người khác, ta cùng với một quý nữ khác lên tiếng chào hỏi nhau, chẳng bao lâu ta đã cười nói một cách thoải mái, hòa nhập được vào chủ đề mà các cô ấy đang thảo luận.
Tống Song, là đích nữ của phủ tướng quân, luận về gia thế hay tướng mạo thì nàng chỉ đứng sau ta mà thôi, nàng cũng là quý nữ mà được hàng trăm gia đình trong kinh thành săn đón, trong lúc cười cười nói nói, nàng đã hỏi ta một câu.
“Quý phi nương nương đặc biệt gửi tới một cành mận chu sa như vậy cho mỹ nhân, e rằng sau này sẽ muốn có người thể hiện một chút tài nghệ của mình và sẽ lấy đó trở thành phần thưởng. Khương cô nương có thích cành mận chu sa đó không?”
Nếu như nàng là người đứng đầu của buổi thưởng mai yến này, thanh danh của nàng chắc chắn sẽ được truyền đi rất xa, sẽ càng lên một tầng cao khác, cũng sẽ càng phù hợp hơn với tiêu chuẩn trở thành con dâu của vị Quý phi cao quý kia.
Nàng hỏi rằng liệu ta có cảm thấy hứng thú với vị trí chính phi của Thịnh Vương hay không.
Ta chậm rãi đáp: “Hoa mận đẹp như vậy, trên đời là loài hoa hiếm có, trân quý đến tột cùng, có ai lại không thích chứ? Nhưng chỉ là trong nhà ta, những món đồ quý báu cũng rất nhiều, cành mận xinh đẹp này, vẫn là nên đưa cho người yêu thích nó hơn đi.”
Ý nghĩ rất rõ ràng, ta không hứng thú.
Tống Song: “Ta cũng vậy.”
Ta và nàng, chúng ta nhìn nhau mà mỉm cười.