Chương 17 - Ngọc Vỡ
17.
Ta mắng Bảo Châu: “Là do ngươi quá nhát gan, có thể trách ai, nhát gan giống như thỏ vậy. Nhanh đứng lên, ngươi cho rằng Thái tử điện hạ mù rồi sao?”
Sắc mặt của Thái tử trở nên thật khó coi.
Bảo Châu đứng dậy, lẩm bẩm lầm bẩm: “Nô tì không dám được so sánh với thỏ, tiểu thư con thỏ mà trước đây người từng nuôi, ăn dấm rồi tức giận, nó chỉ dậm chân một cái thôi là đã làm cả Khương phủ rung chuyển rồi.”
Ta bị Bảo Châu chọc đến bật cười, một chút buồn bực vì bị oan ức của ta đã bị thổi bay rồi, cầm lấy bông hoa mận, từng bước đi nhẹ nhàng tựa cánh sen, bốn bề tĩnh lặng, ta bước tới trước mặt Khúc Anh, đem bông hoa mận đặt vào trong chiếc áo choàng to bằng tơ lụa.
Ta nhìn Thái tử: “Xin lỗi rồi, cũng đã tạ lỗi rồi. Thái tử điện hạ đã vừa ý hay chưa?”
Dưới sự châm biếm này của ta, Thái tử đương nhiên có thể hiểu được ta đang châm biếm hắn điều gì, hắn có chút không tin tưởng mà nhìn ta.
Lúc này có một người vừa đi tới vừa vỗ tay khen ngợi: “Đặc sắc, quá đặc sắc. Cùng một địa điểm, lại có hai cô nương cùng ngã phịch xuống đất, cây hoa mận này đại khái là có chút xui xẻo rồi.”
Người bước tới là một nam tử khoác trên mình một bộ cẩm y hoa phục, dung mạo có vài phận tương tự với Thái tử, là Thịnh Vương.
Lời này của gã, trái lại đã khẳng định rằng Khúc Anh là tự bản thân nàng ta vấp ngã xuống đất, không có liên quan gì tới ta.
Khuôn mặt nhỏ của Khúc Anh có chút trắng bệch.
Thái tử không dám tin mà nhìn nàng ta, hắn đứng đó thế nhưng cũng không nói gì, biết nghe lời phải mà hướng về phía ta xin lỗi: “Thực xin lỗi, đã hiểu lầm Khương cô nương rồi.”
Ta cười: “Không có gì. Điện hạ có tin ta hay không cũng không liên quan tới ta.”
Hắn hơi giật mình mà nhìn ta.
Thịnh Vương như đang tận dụng lấy thời điểm này mà nói: “Hoàng đệ, bổn vương tới đón đệ, vừa vặn lại xem được màn kịch này. Nếu như sự việc đã rõ ràng, vậy thì đi thôi, yến tịch phía trước sắp bắt đầu rồi.”
Nói xong, gã cũng quay sang ta mở lời chào hỏi: “Khương cô nương, hôm nay thật hiếm thấy cô mặc hồng y, trái lại so với hoa mận mười dặm còn đẹp hơn.”
Ta mỉm cười lịch sử, im lặng không đáp.
Vừa gặp mặt đã ở trước mặt Thái tử khen ngợi vị hôn thê cũ của hắn, đúng là ngu ngốc mà không biết.
Trước khi rời đi, ta quay lại nhìn Khúc Anh: “Chiếc áo choàng mà Khúc cô nương đang mặc, nếu như ta nhớ không nhầm, chiếc áo đó là quà sinh nhật ta tặng cho điện hạ một năm trước. Ở góc của chiếc áo được thêu một bông hoa gừng ở đó.”
Ta mắng Bảo Châu: “Là do ngươi quá nhát gan, có thể trách ai, nhát gan giống như thỏ vậy. Nhanh đứng lên, ngươi cho rằng Thái tử điện hạ mù rồi sao?”
Sắc mặt của Thái tử trở nên thật khó coi.
Bảo Châu đứng dậy, lẩm bẩm lầm bẩm: “Nô tì không dám được so sánh với thỏ, tiểu thư con thỏ mà trước đây người từng nuôi, ăn dấm rồi tức giận, nó chỉ dậm chân một cái thôi là đã làm cả Khương phủ rung chuyển rồi.”
Ta bị Bảo Châu chọc đến bật cười, một chút buồn bực vì bị oan ức của ta đã bị thổi bay rồi, cầm lấy bông hoa mận, từng bước đi nhẹ nhàng tựa cánh sen, bốn bề tĩnh lặng, ta bước tới trước mặt Khúc Anh, đem bông hoa mận đặt vào trong chiếc áo choàng to bằng tơ lụa.
Ta nhìn Thái tử: “Xin lỗi rồi, cũng đã tạ lỗi rồi. Thái tử điện hạ đã vừa ý hay chưa?”
Dưới sự châm biếm này của ta, Thái tử đương nhiên có thể hiểu được ta đang châm biếm hắn điều gì, hắn có chút không tin tưởng mà nhìn ta.
Lúc này có một người vừa đi tới vừa vỗ tay khen ngợi: “Đặc sắc, quá đặc sắc. Cùng một địa điểm, lại có hai cô nương cùng ngã phịch xuống đất, cây hoa mận này đại khái là có chút xui xẻo rồi.”
Người bước tới là một nam tử khoác trên mình một bộ cẩm y hoa phục, dung mạo có vài phận tương tự với Thái tử, là Thịnh Vương.
Lời này của gã, trái lại đã khẳng định rằng Khúc Anh là tự bản thân nàng ta vấp ngã xuống đất, không có liên quan gì tới ta.
Khuôn mặt nhỏ của Khúc Anh có chút trắng bệch.
Thái tử không dám tin mà nhìn nàng ta, hắn đứng đó thế nhưng cũng không nói gì, biết nghe lời phải mà hướng về phía ta xin lỗi: “Thực xin lỗi, đã hiểu lầm Khương cô nương rồi.”
Ta cười: “Không có gì. Điện hạ có tin ta hay không cũng không liên quan tới ta.”
Hắn hơi giật mình mà nhìn ta.
Thịnh Vương như đang tận dụng lấy thời điểm này mà nói: “Hoàng đệ, bổn vương tới đón đệ, vừa vặn lại xem được màn kịch này. Nếu như sự việc đã rõ ràng, vậy thì đi thôi, yến tịch phía trước sắp bắt đầu rồi.”
Nói xong, gã cũng quay sang ta mở lời chào hỏi: “Khương cô nương, hôm nay thật hiếm thấy cô mặc hồng y, trái lại so với hoa mận mười dặm còn đẹp hơn.”
Ta mỉm cười lịch sử, im lặng không đáp.
Vừa gặp mặt đã ở trước mặt Thái tử khen ngợi vị hôn thê cũ của hắn, đúng là ngu ngốc mà không biết.
Trước khi rời đi, ta quay lại nhìn Khúc Anh: “Chiếc áo choàng mà Khúc cô nương đang mặc, nếu như ta nhớ không nhầm, chiếc áo đó là quà sinh nhật ta tặng cho điện hạ một năm trước. Ở góc của chiếc áo được thêu một bông hoa gừng ở đó.”