Chương 10 - Ngày Trở Về Trước Tai Nạn
Tôi nhận lấy bức vẽ, nhìn kỹ.
Người lớn mặc áo khoác xám, đứa trẻ mặc váy hồng.
“Niệm Niệm vẽ đẹp lắm.”
“Mẹ thích không?”
“Thích.”
Niệm Niệm cười rạng rỡ.
Tôi cất bức vẽ đi, bắt đầu thu dọn hành lý.
Ngày mai, chúng tôi sẽ rời khỏi nơi này.
Đến một thành phố khác, bắt đầu cuộc sống mới.
Tối đến, Niệm Niệm hỏi tôi: “Mẹ ơi, mai mình đi đâu?”
“Đi đến một nơi mới.”
“Nơi mới có gì vậy?”
“Có nhà mới, trường mẫu giáo mới, và cả bạn mới nữa.”
Niệm Niệm nghĩ một lúc: “Vậy có bánh kem dâu không?”
Tôi cười: “Có chứ, mẹ sẽ mua cho con cái bánh kem dâu to nhất.”
Niệm Niệm reo lên, lao vào lòng tôi.
“Mẹ là tuyệt nhất!”
Tôi ôm lấy con, lòng ngập tràn bình yên.
Kiếp này, tôi sẽ sống thật tốt.
Dẫn Niệm Niệm, sống thật tốt.
07
Ngày thứ sáu, tôi nhận được trát hầu tòa từ tòa án.
Ngày xét xử: Thứ Hai tuần sau.
Tôi cất trát đi, tiếp tục thu dọn hành lý.
Niệm Niệm ở bên cạnh giúp, cẩn thận nhét từng món đồ chơi của mình vào vali.
“Mẹ ơi, con để gấu bông ở đâu?”
“Đặt lên trên cùng, để khi con muốn ôm là có thể lấy ngay.”
“Vâng ạ!”
Chuông cửa vang lên.
Tôi mở cửa, là mợ Trương Phượng.
Bà ta nở nụ cười gượng gạo, tay xách một túi bánh.
“Tô Đường, mợ tới thăm cháu đây.”
Tôi không để bà ta bước vào nhà.
“Mợ, có chuyện gì vậy?”
Nét cười trên mặt mợ cứng lại.
“Tô Đường, mợ biết mấy hôm trước nói không đúng, hôm nay đến để xin lỗi cháu.”
“Không cần xin lỗi.”
“Tô Đường…” Mợ ghé sát lại, hạ giọng, “Chuyện chuyển khoản kia… cháu có thể đừng nói với cảnh sát không?”
Tôi nhìn bà ta: Tại sao?”
“Số tiền đó… mợ đã tiêu mất một phần rồi…” Ánh mắt bà ta lảng tránh, “Nếu cảnh sát điều tra, mợ sẽ bị đi tù mất…”
“Đó là chuyện của mợ.”
“Tô Đường!” Mợ hoảng lên, “Mợ nuôi cháu bao nhiêu năm, sao cháu lại đối xử với mợ như thế?!”
“Mợ nuôi cháu là dùng tiền bố mẹ cháu để lại.” Tôi nhìn thẳng vào mắt bà ta, “Số tiền đó đủ để nuôi cháu đến năm mười tám tuổi. Mợ tiêu hết hai mươi năm.”
Sắc mặt mợ thay đổi.
“Còn nữa, nhà của bố mẹ cháu, là mợ bán phải không?”
Thân thể mợ cứng lại.
“Căn nhà ba mươi vạn, mợ bán mười lăm vạn. Người mua là em họ của mợ.” Tôi nói từng chữ, “Số tiền đó là của hồi môn mà bố mẹ cháu để lại, mợ không đưa cháu một xu.”
Môi mợ run rẩy: “Cái đó, cái đó là mợ giữ hộ cháu…”
“Giữ hộ đến lúc bỏ vào túi mợ luôn à?”
Mợ không nói nên lời.
“Mợ, mời mợ đi cho.” Tôi bắt đầu đóng cửa, “Từ nay, mợ đừng đến tìm cháu nữa.”
“Tô Đường!” Mợ bất ngờ giơ tay chắn cửa, “Cháu không thể đối xử với mợ như thế! Mợ là mợ ruột của cháu!”
“Mợ nhận của nhà họ Chu hai trăm nghìn tiền bịt miệng, đứng nhìn họ định giết cháu.” Tôi nhìn thẳng bà ta, “Mợ xứng đáng làm mợ cháu sao?”
Mặt mợ đỏ gay.
“Mợ không có! Số tiền đó… là họ ép mợ nhận!”
“Bị ép à?” Tôi cười lạnh, “Vậy tại sao trong phần ghi chú chuyển khoản lại viết là ‘phí bịt miệng’?”
Mợ đứng sững tại chỗ.
“Về đi, mợ.” Tôi mạnh tay đóng sập cửa lại, “Cảnh sát sẽ tìm mợ.”
Cửa khép lại.
Bên ngoài vang lên tiếng gào khóc của mợ, dần dần nhỏ đi.
Niệm Niệm thò đầu ra từ trong phòng: “Mẹ ơi, ai đấy ạ?”
“Không có ai cả, người bán hàng rong thôi con.”
“À.” Niệm Niệm lại rút vào phòng, tiếp tục chơi với đồ chơi.
Tôi dựa vào cửa, thở phào một hơi dài.
Trương Phượng.
Kiếp trước, bà ta cầm tiền rồi biến mất không tung tích.
Kiếp này, bà ta sẽ phải trả giá cho lựa chọn của mình.
Chiều, tôi đến ngân hàng làm thủ tục chuyển khoản.
Tiền bồi thường tám trăm nghìn đã vào tài khoản.
Tôi ngồi trong sảnh chờ một lúc, nhìn chằm chằm vào con số trên sổ tiết kiệm.
800000.
Số tiền này, kiếp trước là tôi đánh đổi bằng mạng sống.
Kiếp này, là nhà họ Chu nợ tôi.
Tôi sẽ dùng số tiền này để cho Niệm Niệm một tương lai tốt.
Một ngôi nhà tử tế, một ngôi trường tốt, một cuộc sống không phải khổ sở.
Con bé sẽ không còn phải mặc áo cũ bạc màu, không phải ăn đồ thừa, cũng không cần nhìn sắc mặt ai để sống.
Tôi cất kỹ sổ tiết kiệm, bước ra khỏi ngân hàng.
Nắng chiều rực rỡ.
Tôi ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời.
Kiếp này, cuối cùng cũng sắp sang trang.
08
Hôm xét xử, trời âm u.
Tôi gửi Niệm Niệm cho chị Lý trông, rồi một mình đến tòa án.
Trong phòng xử án không nhiều người.
Trên ghế bị cáo là ba người: mẹ chồng Tiền Quế Phương, chồng cũ Chu Kiến Quốc, và em chồng Chu Kiến Kiệt.
Họ mặc đồng phục tạm giam, sắc mặt vàng vọt, tiều tụy thảm hại.
Mẹ chồng nhìn thấy tôi, ánh mắt lóe lên tia thù hận.