Tôi ch/t dưới máy dập của một nhà máy điện tử.
Toàn bộ cánh tay phải bị nghiền nát thành bùn thịt.
Công nhân xung quanh thét lên, xe cứu thương đến rồi lại đi.
Mẹ chồng khóc ngất trong linh đường, “Con dâu của mẹ ơi”.
Chồng tôi quỳ trước quan tài dập đầu, một cái, hai cái, ba cái.
Tiền bồi thường tám trăm nghìn tệ, mẹ chồng lấy năm trăm nghìn mua nhà cưới cho em chồng.
Con gái tôi mới bốn tuổi bị đưa vào trại phúc lợi.
Mùa đông năm đó, hệ thống sưởi hỏng, không ai sửa.
Niệm Niệm cuộn mình trong góc, tay nắm chặt tấm ảnh của tôi, rồi không bao giờ tỉnh lại nữa.
Khi mở mắt ra lần nữa, trên tờ lịch ghi: ngày 15 tháng 3 năm 2024.
Ba ngày trước khi tai nạn xảy ra.
Lần này, người đáng chết không phải là tôi.
Bình luận