Chương 4 - Nạp Thiếp? Ôk Đưa Tiền
Quả là vẻ đẹp trời sinh, tuyệt sắc giai nhân!
“May mà may mà.” Bình thường thôi, chỉ đứng thứ ba toàn quốc mà thôi.
Ta che miệng cười khẽ một tiếng, vẻ làm bộ làm tịch khiến Tuyết Ngọc sởn gai ốc.
“Em bé mau đứng dậy, trong phủ chúng ta không có lệ quỳ, về sau gặp ta em cứ khẽ cúi chào là được.”
Ta đỡ bát nương đang ngơ ngác đứng dậy, bảo người hầu bưng một cái khay đưa cho nàng.
“Đây là gì?” Tử Yên một mặt hoang mang và luống cuống.
Ta mở tấm vải đỏ trên khay ra, bên trong là một bộ trang phục múa Tây Vực, làm bằng vải voan mỏng, nhẹ như cánh ve.
Trang phục múa Tây Vực phối với người con gái phương Tây, không còn gì phù hợp hơn nữa, hỡi thằng nhóc Khương Hằng kia, ta xem ngươi còn không mê chết!
Ta nhìn đôi mắt trợn tròn của bé tám: “Hiểu chứ?”
Tử Yên lắc đầu.
Ta: “Không, em hiểu mà.”
Tử Yên điên cuồng lắc đầu.
Ta: “Em chỉ cần khiến thằng nhóc Khương đó không rời em là được, được không?”
Tử Yên run run cảm tạ ân huệ của ta: “Tử Yên chắc chắn không phụ sự phó thác của phu nhân.”
Nghe được lời này, ta thở phào nhẹ nhõm, bảo Tuyết Ngọc đi gọi mấy bé hai bốn sáu đến đánh bài.
Tối nay bản phu nhân muốn vui vẻ suốt đêm!
8
Ta chưa từng nếm trải say rượu là gì.
Nhưng một đêm không ngủ, lại trải nghiệm cảm giác tay chân không nghe lời.
Vóc dáng mảnh mai của ta, đi vệ sinh mấy lần đều loạng choạng suýt ngã.
Vất vả lắm mới hoàn thành việc rửa mặt trong tiếng kêu la của đám người hầu, Tuyết Ngọc tiễn nhị tứ lục nương đi, trở lại đỡ ta lên giường, chuẩn bị nghỉ ngơi thì tự dưng bé bảy khóc lóc chạy vào.
“Hu hu hu, chị ơi chị phải làm chủ cho em!”
Thất nương quỳ sụp xuống trước giường ta, khuôn mặt khóc sưng vù đột nhiên đến gần, làm ta giật mình, nhìn thấy mà thương…
Ta miễn cưỡng định thần lại, nhẹ nhàng hỏi đứa bé đáng thương này:
“Đứa em ngoan của chị, sao em lại khóc thương tâm như vậy, nói ra xem nào, là ai bắt nạt em, chị đây sẽ làm chủ cho ngươi!”
Bé bảy nghẹn ngào nói: “Là, là phu quân!”
Ồ, là hắn sao.
Vậy thì xin lỗi.
Cha nuôi là người duy nhất trong phủ này mà ta không dám động đến, sao từ chồng thành cha được hả? Vì cho tiền là cha là mẹ, nhưng ta cũng không đành lòng để đứa con ngoan của ta khóc thành như vậy.
Ta kéo nàng lên giường, nằm cạnh nàng để an ủi tâm lý: “Bé ơi, em nghe chị nói này, nam nhân có hay không cũng không quan trọng, không có hắn chúng ta sẽ không chết nhưng bạc này, chúng ta không có nó thì không được….”
Ta nói một tràng dài.
Lát sau bên cạnh không còn tiếng động.
Nghiêng người nhìn sang, bé bảy cắn khăn tay nói với ta: “Phu quân là người đầu tiên đối tốt với em, em đã từng thầm thề cả đời này chỉ trung thành với một mình hắn, cùng hắn sống chết có nhau, không rời không bỏ.”
“Nhưng mà, hôm nay thấy hắn cùng với người con gái phương Tây kia ở bên nhau, tim em đau quá…”
“Chị ơi, em tin phu quân chỉ nhất thời đa tình, đợi hắn chán người con gái phương Tây kia rồi, chắc chắn sẽ quay lại bên em đúng không? Em sẽ đợi hắn, đợi hắn hồi tâm chuyển ý….”
Đôi mắt đỏ hoe sưng húp của Tô Mạt đã không còn nước mắt, trống rỗng, giống như đầu óc nàng đã bị nước làm cho ngây dại.
Các nha hoàn hầu hạ bên cạnh ai nấy đều mắt đỏ hoe.
Nam nhân vô tình bạc tình, tất cả đều không được chết tử tế!
Đứa con ngoan do ta tự mình cưng chiều, ta làm sao không đau lòng chứ.
Chỉ là, ta phải cứu nàng!
Dưới ánh mắt sửng sốt của các nha hoàn bà tử, ta đá Tô Mạt xuống giường, quát lớn:
“Đi, mau đến vườn đào thêm mấy củ cải cho tỉnh táo lại!”
Ta từng xem sách y, chứng si tình này, chỉ có củ cải là thuốc giải độc duy nhất có thể chữa được.
Tô Mạt khó tin nhìn ta một cái, hu hu khóc lóc chạy đi đào củ cải.
9
Vài ngày sau.
Ta mang chiếc vòng tay bằng ngọc bích dát vàng mà thằng nhóc Khương mới mua đến vườn xem thất nương, chỉ thấy thất nương đầu đội khăn vải, mặc áo vải thô, đang quỳ ở góc tường, tay cầm cuốc nhỏ đào củ cải, vô cùng chăm chú.
Ta đến sau lưng nàng mà nàng không phát hiện ra.