Chương 3 - Nạp Thiếp? Ôk Đưa Tiền
Bỗng nhiên phía sau truyền đến một tiếng “bốp”, ta quay đầu nhìn lại, tam nương ném mạnh chén rượu tiếp khách của Khương Hằng xuống đất, hung dữ liếc Tử Yên một cái, tức giận quay người bỏ đi.
“Bé ơi…”
Ta muốn gọi nàng lại, đừng vì tiền mà làm mất hòa khí, nhưng nàng không quay đầu lại mà đi mất.
Tiếng khóc “hu hu hu” truyền đến từ bên cạnh. Ta quay đầu nhìn lại, thất nương đã khóc thành một người đầy nước mắt.
Ta không khỏi đưa tay lên trán.
Khương Hằng, ngươi đúng là đồ khốn nạn!
Nhưng trên mặt vẫn phải mỉm cười dịu dàng với Khương Hằng: “Phu quân vất vả rồi.”
6.
Có người mới đến, Khương Hằng lại bảo ta sắp xếp.
Trong lòng ta tuy có chút rung động nhưng vẫn kiên quyết từ chối.
Khương Hằng dường như không ngờ ta lại từ chối, giữa lúc bận rộn tranh thủ thời gian chạy đến chất vấn ta.
“Lý Huệ Hoa, ý nàng là gì! Tử Yên có chọc giận nàng không?”
Ta “hừ” một tiếng, quay lưng về phía Khương Hằng ngồi trước bàn trang điểm, nghịch ngợm những món trang sức bằng vàng của ta.
Khương Hằng trong gương đồng rõ ràng sững sờ, rồi khẽ cười.
“Lý Huệ Hoa, nàng lại ghen rồi!”
Hắn phát hiện ra bí mật động trời của ta, cười ha ha như một kẻ ngốc.
Ta thầm nghĩ, lại bắt thóp được rồi.
Là một thê tử xứng chức, khi trượng phu muốn nạp thiếp, ta là chính thê, sao có thể không động lòng?
Nhưng mà ghen tuông cũng là một loại kỹ thuật.
Ghen quá thì không tốt, ghen ít quá cũng không được.
Ghen quá giống như tam nương, làm trời làm đất, tiêu sạch tiền lương.
Ghen ít quá, giống như ngũ nương, đối với Khương Hằng không động lòng, khiến hắn cảm thấy tôn nghiêm của mình là nam tử, là trượng phu bị quét sạch, giờ bị phạt về quê để suy nghĩ lại.
Ta như thế này là vừa vặn.
Quả nhiên Khương Hằng không giấu được vẻ đắc ý, tiến lại làm bộ dỗ dành ta, trước khen ta xinh đẹp lương thiện, lại nói biết ta vất vả quản lý hậu cung, muốn đền bù cho ta.
“Nói đi, nàng muốn gì? Chỉ cần dỗ được phu nhân vui vẻ, dù là núi vàng núi bạc cũng được!”
Là phú thương số một thiên hạ, lão khương này ở phương diện cho tiền, là nơi ta thấy hắn giống một nam nhân nhất.
Ta giả vờ xấu hổ liếc hắn một cái: “Ngươi chỉ biết dỗ dành ta thôi, có người mới liền quên người cũ, mấy người đàn ông các ngươi chẳng có thứ tốt nào.”
“Đúng đúng đúng, ta không phải thứ tốt, được chưa?”
Khương Hằng muốn dỗ dành nữ nhân thì đúng là có thể nịnh nọt.
Ta đoán chừng thời cơ đã chín muồi, mới miễn cưỡng nói: “Vậy thì muốn đôi vòng tay bằng vàng khảm ngọc bích mà Lý sư phụ ở Thái Bình ngân lâu mới làm ra.”
“Yên tâm, lễ nhập môn của bát nương, ta chắc chắn sẽ lo liệu chu toàn cho ngươi.” Ta bổ sung.
Khương Hằng vui vẻ rời đi.
Trước khi đi còn hôn lên mặt ta một cái, nói tối nay sẽ đến tìm ta.
Ta cười cười, tiễn hắn đi xa, lập tức bảo Tuyết Ngọc lấy nước hoa bạc hà của ta đến.
“Xịt ở đây, xịt ở đó, khử mùi dầu mỡ.”
Ta lấy quạt che mũi, lão khương này làm ta buồn nôn.
7
Nghĩ đến tối nay Khương Hằng còn đến tìm ta, ta sai tâm phúc gọi cô nương Tử Yên đến.
Ồ, không đúng, giờ là bát nương rồi.
“Bé tám à, từ lần đầu tiên chị đây nhìn thì đã thấy em là một cô gái xinh đẹp rồi.”
Ta sờ vòng eo thon thả không xương của bát nương mà không khỏi ghen tị.
Thật là một vòng eo đẹp.
Có lẽ bát nương tưởng ta gọi nàng đến đây để răn dạy, trên khuôn mặt cố tỏ ra bình tĩnh lộ ra một tia hoảng loạn khó nhận thấy.
“Quả nhiên là tuổi trẻ, tuổi trẻ thật tốt.” Ta nhìn khuôn mặt nàng có thể bóp ra nước, không khỏi thốt lên.
Tự dưng bé tám thân thể run lên dữ dội, quỳ “phịch” xuống làm ta cũng không hiểu chuyện gì xảy ra!
“Chủ mẫu mới là dung nhan như tiên nữ, Tử Yên không bằng một sợi tóc của phu nhân!”
Trời ạ, cái miệng nhỏ của em bé cưng này có bôi mật không vậy? Ta quay người lại soi gương soi người cao bằng mình.
Trong gương, nữ tử mặc một thân trường bào màu tím thẫm, đầu đầy trâm cài bằng ngọc và châu báu nhưng đều không thể che khuất dung nhan xinh đẹp rạng rỡ đến cực điểm.