Chương 3 - Nấm Tinh Huyền Bí
5
A Sửu toàn thân lập tức căng chặt, ôm lấy ta rồi quay người bỏ chạy.
Lão ăn mày khi nãy còn cười nói, giờ sắc mặt đằng đằng sát khí.
“Thật là vừa xấu vừa ngốc! Con nha đầu này với ngươi không chút liên quan, ngươi hộ nó làm gì?”
A Sửu mới bị thương, đi còn khập khiễng, ôm ta thì càng chạy chẳng nổi.
Lão ăn mày đuổi sát sau, bất ngờ nhặt lên một hòn đá lớn, hung hăng ném về phía A Sửu.
Hòn đá nện trúng đầu hắn, hắn lảo đảo vài bước, rồi ngã vật xuống đất.
Vết thương trên đầu rất sâu, máu chảy ướt đẫm cả tóc.
Hắn cố gắng bò dậy, nhưng thử mấy lần vẫn chẳng nhúc nhích nổi.
Cuối cùng chỉ có thể buông tay khỏi ta, giọng nói yếu ớt đến mức gần như chẳng nghe thấy:
“A Thẩn… mau chạy đi…”
Toàn thân ta run rẩy không ngừng, trong lòng tức giận bốc lên như lửa cháy, suýt nữa không thể duy trì hình người.
Lão ăn mày đã đi tới trước mặt, hắn cười hì hì, đưa tay về phía ta.
“Tiểu nha đầu, đừng trách lão, đây cũng là vì muốn tốt cho ngươi. Theo thằng xấu xí kia thì chỉ có nước uống gió Tây Bắc, chứ vào kỹ viện rồi, ngày ngày có thịt cá mà ăn a!”
Một bóng đen to lớn bất ngờ bao phủ lấy hắn.
Ta nhìn ra phía sau lưng lão, hô lớn:
“Nương!”
Lão ăn mày khựng lại, quay đầu.
Chỉ thấy mẫu thân ta – sau khi mất lý trí – đã hiện nguyên hình là cây nấm khổng lồ, trên thân mọc ra một cái miệng đỏ lòm há to như chậu máu.
“Dám bắt nạt con ta? Xem lão nương lột da ngươi không!”
Lão ăn mày lập tức dựng đứng cả tóc gáy, lăn lộn bò khỏi gầm cầu, vì quá hoảng sợ mà trượt chân té từ sườn dốc, cái chân còn lành đập mạnh vào đá tảng.
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Mẫu thân ta vẫn chưa nguôi giận, lại quay sang nhìn A Sửu đang hôn mê.
“Tên kia thì sao? Hắn cũng khi dễ con à? Để nương ăn thịt hắn luôn!”
Ta vội vàng nhào lên người A Sửu:
“Không được không được! Hắn là người bảo vệ con, người không được ăn hắn!”
Mẫu thân lúc này mới chịu thu tay.
A Sửu mơ màng tỉnh lại, vừa thấy ta liền biến sắc.
“Không phải ta bảo ngươi chạy sao? Sao vẫn còn ở đây?”
“Nương ta đến đón ta rồi.”
A Sửu nhìn theo tay ta chỉ, vừa vặn trông thấy mẫu thân đang mắng lão ăn mày khóc lóc thảm thiết.
Hắn cười khẽ:
“Tốt quá, ngươi có thể về nhà rồi.”
“Phải, ta phải đi rồi.”
Lúc mẫu thân dẫn ta rời đi, ta cứ đi ba bước lại ngoái đầu một lần.
Mà A Sửu cũng vẫn luôn đứng đó, nhìn theo ta.
Mẫu thân cười trêu:
“Quả nhiên là con gái ta, mới thế mà đã lưu luyến người ta rồi. Chỉ là… lạ thật, sao lại không bốc khói?”
Nàng quay lại nhìn ta, rồi lập tức quay đầu đi.
“Không bốc cũng phải, nhìn tên tiểu tử xấu xí kia, thật là chẳng bốc nổi…”
“Không phải đâu!”
Ta tức tối, bĩu môi lẩm bẩm:
“A Sửu không xấu chút nào cả.”
6
Mẫu thân dắt ta lang bạt nhân gian ba năm.
Người định học người phàm cách nuôi con, kết quả càng học càng hồ đồ.
Ngược lại, khói lại bốc càng lúc càng nhiều.
Những trấn ta đi qua đều bùng phát đại dịch nấm, mà nấm có độc thì không thể ăn, khiến dân chúng phẫn uất, oán than khắp chốn.
Tuy mặt mẫu thân dày, nhưng bị lải nhải mãi thế cũng chịu chẳng nổi.
“Thôi vậy, nương đưa con lên tiên giới, học chư thần cách nuôi con cho chuẩn mực.”
Thế là người dẫn ta đạp mây bay thẳng lên trời, không lâu sau đã đặt chân tới tiên giới.
Vừa đến nơi, liền nghe vô số tiên nhân bàn tán:
“Phù Quang tiên tôn bế quan đã lâu, vẫn chưa xuất hiện à?”
“Ai… đã bao lâu không thấy Phù Quang tiên tôn, khiến tiên giới cô quạnh vô cùng.”
Ta nghe mà sinh lòng tò mò, liền hỏi:
“Nương ơi, Phù Quang tiên tôn là ai vậy?”
“Là đệ nhất mỹ nhân tiên giới.”
Mẫu thân đáp, rồi khinh khỉnh bĩu môi:
“*Đẹp thì có đẹp thật, nhưng lạnh lùng cũng thật quá. Nữ tiên trong tiên giới ai hắn cũng không ngó tới, lạnh lùng như đá tảng.
Này con ngoan, nhớ kỹ lời nương dặn, sau này gặp hắn thì bốc khói cũng được, nhưng phải tránh xa. Đá tảng thì chẳng biết đau lòng đâu.*”
Mẫu thân ta ân cần truyền dạy bí kíp chọn trượng phu bao đời tích lũy của người.
Cho đến khi chúng ta đi tới một toà tiên cung.
“Nơi này là nhà trẻ của tiên giới, con cháu chư thần đều gửi tại đây. Con chờ chút, lần này nương nhất định sẽ học được cách nuôi con tử tế…”
Chưa nói hết câu, một tiên quân áo trắng phiêu dật từ xa lướt qua.
Ánh mắt mẫu thân lại thẳng tắp nhìn theo, đỉnh đầu lại bắt đầu bốc khói, vô thức mà đuổi theo hắn.
“Con ngoan, tạm ở đây, vài ngày nữa nương sẽ tới đón con ha.”
Ta mờ mịt đứng giữa nhà trẻ tiên giới, lòng lạnh lẽo như thu.
Mẫu thân bảo vài ngày sau sẽ đến đón ta, kết quả nửa tháng rồi, ngay cả bóng người còn chẳng thấy.
Tiên nga nơi đây đúng là rất giỏi chăm trẻ, nhưng chỉ biết nuôi tiên đồng.
Tiên đồng sinh ra đã mang tiên khí, chỉ cần hấp thu tinh hoa nhật nguyệt là đủ, chăm sóc nhàn nhã.