Chương 2 - Nấm Tinh Huyền Bí

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ta toan bước lên vạch trần nàng, chẳng ngờ chân trượt một cái, rơi tõm xuống sông.

Mẫu thân trên cầu đang liếc mắt đưa tình với nam tử, còn ta dưới cầu uống nước sông đến sặc sụa.

Khói mê tình bốc ngùn ngụt che lấp trời đất, mẫu thân chẳng hề hay biết ta đã trôi ra xa hai dặm.

Cho đến khi có một đôi tay vớt ta lên từ dòng nước.

Ta nghe thấy một giọng quen quen:

“Không bắt được cá, lại vớt lên một tiểu cô nương?”

3

Ta há miệng phun ngay một búng nước vào mặt hắn.

Giận đến phát điên.

“Ngươi! Ta tìm được ngươi rồi! Hôm trước ngươi cắn ta một phát! Mau nhả ra đây!”

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Người vớt ta lên chẳng ai khác, chính là cái tên xấu xí từng định ăn thịt ta hôm nọ.

Hắn nghe ta hét, mặt mày mờ mịt.

“Ngươi nói gì vậy? Ta khi nào cắn ngươi?”

Hắn thật sự không nhớ.

Lúc này ta mới nhớ ra – thân ta có độc.

Người này bị độc của ta làm mất trí nhớ.

Ta lại càng tức.

Ta chẳng nói thêm lời nào, hắn cũng chẳng để tâm, đem ta đặt nơi đầy nắng hong cho khô, rồi quay lại bờ sông, xắn tay áo, dùng cái lưới nhỏ rách rưới để bắt cá.

Đến tận hoàng hôn, hắn chỉ bắt được một con cá bé bằng ngón tay.

Thế mà hắn vẫn vui vẻ cười tươi.

“Cuối cùng cũng bắt được rồi, tối nay có canh cá mà uống.”

Hắn sửa soạn rời đi, lại ngoảnh đầu nhìn ta:

“Sao ngươi còn chưa về nhà?”

Ta nghĩ đến mẫu thân không chốn dung thân của mình và ta.

“Ta không biết đi đâu.”

“Cha mẹ ngươi đâu?”

“Ta không có cha, còn mẹ thì thất lạc rồi.”

Thiếu niên trầm ngâm giây lát.

“Hóa ra ngươi cũng là đứa bị bỏ rơi.”

Ta giận dữ:

“Ngươi mới là đứa bị bỏ rơi!”

Hắn xoa đầu ta.

“Ta cũng chẳng có nhà, nhưng thôi, trước cứ theo ta đi.”

Hắn dẫn ta về gầm cầu, lấy ra một chiếc nồi cũ kỹ, dùng cá nhỏ và vài cây dại nấu thành canh.

Canh chín, hắn múc ra hai bát, bát của hắn toàn là rau xanh cá thịt đều nằm trong bát của ta.

Không hiểu sao, ta bỗng hết giận.

Hắn hỏi ta tên gì.

Ta đáp:

“Ta tên A Thẩn, chữ ‘nấm’ trong ‘nấm mốc’.”

Hắn cười, chỉ mặt mình:

“Ta tên A Sửu, chữ ‘xấu’ trong ‘xấu xí’.”

4

Canh còn dư nửa nồi.

A Sửu nói, để lại nửa nồi canh, mai cho thêm rau dại vào nấu, có chút vị cá, rau cũng sẽ đỡ đắng hơn.

Hắn ngồi bên sông rửa bát, bỗng liếc nhìn ta một cái.

“Ta xấu xí, chẳng ai cần. Nhưng ngươi xinh đẹp như vậy, cớ sao cũng bị người bỏ rơi?”

“Ta không bị bỏ rơi, chỉ là mẫu thân quên ta thôi. Người nhất định sẽ quay lại tìm ta.”

A Sửu khẽ cười, không đáp lời.

Chén bát vừa rửa xong, bỗng đằng xa truyền đến một trận ồn ào náo động.

Sắc mặt A Sửu chợt biến, kéo ta trốn sang góc bên kia cầu, giấu ta sau một tảng đá lớn.

Ta nghi hoặc hỏi:

“Ngươi làm gì vậy?”

“Ngoài ta ra, trong thành còn có nhiều ăn mày khác. Đôi khi bọn họ tới đây tìm vui… Nói chung, ngươi không thể để họ trông thấy.”

Hắn giơ tay ra hiệu “suỵt”.

“Ngàn vạn lần chớ lên tiếng, cũng đừng bước ra.”

Ba năm tên ăn mày bước vào gầm cầu, trong đó một kẻ không nói không rằng liền đá A Sửu một cú.

“Nghe nói ban ngày mày bắt được cá, cá đâu rồi?”

A Sửu ôm bụng, không thể đứng dậy nổi.

“… Ăn rồi.”

Một tên trông thấy nửa nồi canh cá còn lại, giận dữ quát:

“Không biết chừa lại cho huynh đệ chút gì sao! Ngươi dám ăn hết! Thật chẳng có nghĩa khí!”

Vài tên nổi trận lôi đình, xúm lại đấm đá A Sửu không thương tiếc.

Ta mấy lần toan bước ra, đều bị ánh mắt đẫm máu của A Sửu ngăn lại.

Một hồi sau, bọn chúng mới chịu bỏ đi.

Bọn chúng còn mang theo cả nồi canh.

Ta bước ra từ sau tảng đá, trông thấy A Sửu gắng gượng ngồi dậy.

Lúc này, ngoài những nốt đen lấm lem trên mặt, hắn lại có thêm mấy chỗ bầm tím sưng vù, nhìn qua càng thêm xấu xí.

Nhưng ta nhìn hắn thật lâu, trong lòng chợt nhói lên, ê ẩm khó tả.

Bỗng có tiếng bước chân vang tới, một lão ăn mày chân tập tễnh bước vào.

“Đó là Què gia gia.” – A Sửu nói – “Cái gầm cầu này, ta và Què gia gia chia đôi mà ở.”

Lão ăn mày thấy ta, thoáng kinh ngạc.

“A Sửu, tiểu nha đầu này ngươi vớt từ đâu về vậy?”

“Vớt dưới sông.”

“Ngươi thật là có vận may. Có điều ngươi đến cơm cũng chẳng đủ ăn, lại rước thêm cái gánh nặng, nuôi kiểu gì đây?”

Lão nhìn ta từ đầu đến chân, ánh mắt bỗng nheo lại.

“Hay là giao cho ta, ta bán nó vào thanh lâu, số bạc kiếm được chia đôi, ngươi thấy thế nào?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)