Chương 4 - Năm Tháng Đẩy Đưa, Gió Thoảng Mây

10.

Ta sai người mang lên một chén canh thịt.

Ta đích thân đưa đến bên mệnh Giang Ánh Nguyệt. Nhìn vẻ mặt kinh hãi của tỷ ấy, ta cảm thấy rất mãn nguyện.

"Không, không, Ánh Nguyệt, nương nương, xin hãy tha cho ta. Ta sẽ ngoan ngoãn, ta sẽ nghe lời người mà..."

Giang Ánh Tuyết đã giãy giụa trong tuyệt vọng.

Các cung nhân đè chạt tứ chi tỷ ấy, ép tỷ ấy phải quỳ thằng nhìn ta.

Ta lại đưa chén canh đến miệng tỷ ấy, mỉm cười rạng rỡ.

“Chỉ cần tỷ uống nó, ta sẽ cho tỷ một con đường sống.”

Chất lỏng màu vàng chảy ra dưới váy tỷ ấy. Ta ghê tởm lùi ra. Thật là.

Hồi đó ta uống canh rất ngoan ngoãn mà.

Ta cứ nghĩ Giang Ánh Tuyết sẽ chống cự thêm một lúc nữa.

Ai ngờ tỷ ấy gật đầu như bổ tỏi "Được, được, ta uống. Chỉ cần ngươi không giết ta, muốn ta làm gì cũng được..."

Cung nhân nhanh chóng rót canh vào miệng đại tỷ.

Giang Ánh Tuyết không kìm được nước mắt, nghiêng người và nôn mửa một cách tuyệt vọng. Nhưng…đây chỉ là một bát canh thịt bình thường mà thôi.

Giang Ánh Tuyết ninh nọt nhìn ta, ta đã đồng ý cho tỷ một con đường sống, liền sai người ném đại tỷ về Tề vương phủ.

Sống thêm vài ngày thì cũng là sống rồi.

Tề phủ ấy à, sắp đổi chủ rồi.

Vĩnh An hầu đã thu thập đầy đủ bằng chứng chuyện Tề vương rắp tâm tạo phản, đem tất cả trình lên cho lão hoàng đế.

Lão hoàng đế tức giận vô cùng, lệnh cho Vĩnh An hầu đưa người Tề phủ dẹp loạn.

Lúc này, người cha đáng kính của ta mới nhớ ra, ông có một đứa con gái đang trong hậu viện Tề phủ.

Ông ta lập tức tiến cung tìm ta.

Ông ta hỏi ta có thể bỏ qua cho đại tỷ một lần không?

Với sự “ưu ái” của bệ hạ đối với ta, ta có thể dễ dàng cứu lấy tỷ ấy.

Ta cười: “Phụ thân, người không biết câu đại nghĩa diệt thân à?”

Ông ta trừng mắt nhìn ta, hồi lâu cũng không nói thành lời, suy cho cùng, với địa vị hiện giờ ông ta còn không thể lớn tiếng với ta chứ đừng nói là mắng.

"Phụ thân, ý của bệ hạ là diệt toàn phủ, không ai được phép sống sót trở ra, người không hiểu sao?"

Lão hoàng đế hận đứa con trai này đến mức nào chứ, không một ai sống sót, dù chỉ là kẻ canh cổng.

Có thể thấy, Tề vương đã gây ra rất nhiều tội nghiệt, không chỉ là tạo phản thôi đâu.

Ta rời đi chỉ ném lại cho ông ta một câu "Vậy nên phụ thân cứ nương theo thánh chỉ mà làm việc đi”.

Không phải phụ thân rất thích ngó lơ đau khổ của người khác sao?

Hãy nếm trải cảm giác đau đớn mà không thể làm gì khác đi, mở to mắt mà nhìn đứa con gái ông yêu thương chết dưới kiếm của ông đi.

Ngày hôm đó khi ta ném Giang Ánh Tuyết trở về Tề phủ, ta đã nói với tỷ ấy, phụ thân nhất định sẽ tìm cách cứu tỷ ấy.

Ta nhìn thấy niềm hy vọng dâng lên trong mắt đại tỷ. Nhưng nếu Giang Ánh Tuyết nhìn thấy phụ thân đến Tề phủ, tưởng rằng ông ta tới cứu mình, nhưng hóa ra lại đến để lấy mạng đại tỷ, tỷ ấy sẽ cảm thấy thế nào?

Vào ngày máu chảy thành sông ở Tề phủ, hoàng đế triệu ta đến thư phòng.

Ta ngoảnh đầu nhìn về hoàng hôn nơi xa, thật đẹp.

Sau đó ta nhanh chóng đến thư phòng, không một giây chùn bước.

Quỳ xuống trước mặt lão hoàng đế.

“phụ thân của ngươi đã từ tay kết liễu đại tỷ của ngươi.”

Lão hoàng đế vẫn bình thản như vậy.

Giống như đang nói với ta cá chiên hôm nay ngự thiện phòng nấu rất ngon vậy.

Ta dập đầu thành kính “Tạ ơn bệ hạ đã thành toàn”

Lão hoàng đế nhìn ta với ánh mắt phức tạp: "Ngươi không trách ta?"

Ta tự hỏi, tại sao ta phải trách lão hoàng đế?

Ta luôn cảm thấy đây là một giao dịch công bằng. Ông ấy cho ta quyền lực để báo thù, ta trở thành thanh kiếm tốt nhất của ông ấy, dùng danh nghĩa yêu hậu để dọn đường cho ông ấy.

Không ngờ lão hoàng đế vẫn có thể để ta sống sau tất cả mọi chuyện.

Tôi mỉm cười chân thành với ông ấy "Thần thật sự không hề oán trách người, trong lòng thần thiếp chỉ có ơn nghĩa sâu nặng.”

Ta thật ra rất ngưỡi mộ ông ấy.

Đủ tỉnh táo, đủ hiểu biết, và kiên nhẫn hơn bất cứ ai.

Ta không tưởng tượng được, nếu ta không gặp ngài ấy, cuộc đời sẽ trở thành như thế nào, thù hận của ta sẽ ra sao.

Lão hoàng đế im lặng nhìn ta.

Một lúc lâu sau, ông ấy quay người đi.

"Lui xuống trước đi."

11.

Ta không hiểu tại sao lão hoàng đế lại để ta sống.

Nhưng đã lâu không có động tĩnh gì.

Sau đó, một bí mật khủng khiếp được lan truyền trong kinh thành.

Tề vương vốn không phải con ruột của lão hoàng đế, Tề vương thật sự đã bị đánh tráo từ lúc mới lọt lòng.

Không những vậy, Tề Vương thật còn bị hắn tẩy não thành con cờ làm việc cho Tề Vương giả nhiều năm nay.

Tề vương giả cũng nhận ra bản thân đã bị Tề vương phi hạ thuốc, nhưng lại không dám làm gì nàng. Suy cho còn tài phú của nàng mang tới thật sự rất hấp dẫn.

Con của Từ Bân và Giang Ánh Tuyết thật sự là huyết mạch hoàng gia, con của Tề vương thật.

Đáng tiếc Tề vương thật trong thân phận thị vệ thân cận của Tề vương giả cũng chết trong vụ án phản quốc.

Lão hoàng đế cũng thật độc ác. Tề Vương phủ đã không còn, bất kể là Tề Vương thật hay Tề Vương giả cũng không cần ở lại thế gian này nữa.

Bí mật này được lan truyền ra như thế chắc chắn là lệnh của lão hoàng đế.

Ông ấy sắp chết rồi.

Ông ấy đang cảnh cáo các hoàng tử còn lại, đừng có thách thức sự uy nghiêm của bậc đế vương, tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay ông ấy.

Mùa hè tháng sáu năm sau, là lần cuối cùng ta trò chuyện cùng lão hoàng đế.

Ta và ông ấy cùng đi tránh nóng ở biệt viện ngoại ô.

Ông ấy không còn thời gian nữa rồi.

Nhờ chuyện Tề vương, các hoàng tử hiện tại không dám ho he gì nữa, lão hoàng đế đã có khoảng thời gian cuối cùng rất bình yên.

Thuyền đậu giữa hồ, trên thuyền chỉ có hai người chúng ta, tiếng ve kêu ríu rít rất ồn ào.

"Nói với Tả Thái Sử rằng thánh chỉ của ta ở trong mật thất của thư phòng."

Ta còn chưa kịp hiểu thì lão hoàng đế đã hoàn toàn nhắm mắt. Trong cơn hoảng loạn ta đã vô ý ngã xuống hồ.

Khi ta tỉnh dậy đã thấy Xuân Đào lo lắng ngồi bên cạnh.

Xuân Đào kể rằng các hoàng tử liên tục cử người đến hỏi bệ hạ đã nói gì với nương nương trước khi chết.

Ta cố gắng mở miệng như không nói được gì.

Không cần hỏi cũng biết những người kia tới hỏi thánh chỉ cuối cùng của lão hoàng đế ở đâu.

Lão hoàng đế bất ngờ qua đời, chỉ có ta ở bên cạnh ông ấy giây phút cuối cùng.

Bây giờ, ta là người duy nhất biết được ai sẽ trở thành tân đế.

"Hoàng hậu, người có biết thánh chỉ của bệ hạ ở đâu không?"

Giọng nói Xuân Đào có phần run rẩy nhưng không giấu được sự phấn khích.

Đúng vậy, có bí mật này, ta hoàn toàn có thể trở thành thái hậu, an hưởng phú quý mà không sợ bị đưa đi tuẫn táng cùng lão hoàng đế.

Ta có thể cùng bất kì hoàng tử nào trao đổi điều kiện, lén nói cho bọn họ biết vị trí của thánh chỉ, bọn họ sẽ giả truyền thánh chỉ, chiếm gọn ngai vàng. Còn ta là Thái hậu, hưởng thụ mọi vinh hoa phú quý mà không phải lo lắng gì.

Không phải là ta chưa từng nghĩ đến.

Chỉ cần ta nắm được thánh chỉ thì tân đế sẽ không dám phản bội ta.

Nhưng cuối cùng, ánh mắt đục ngầu của lão hoàng đế lại luôn xuất hiện trong đầu ta.

Cuối cùng ta chỉ thở dài một tiếng.

"Gọi Tả Thái Sử tới đây”.

Tả Thái Sử là nguyên lão tam triều, không lo cần biết ai là đế vương, chỉ cần ngồi vào ngai vàng thì ông ta một mực trung thành.

Ông ta nhìn trông rất đoan chính, không hề có ý khinh thường hay nịt nọt ta. Sau khi biết vị trí của thánh chỉ, ông ta đã hành lễ một cách trịnh trọng.

"Hoàng hậu vạn phúc”

Vạn phúc?

Ta làm gì còn cơ hội tận hưởng vạn phúc. Có điều ta cũng không luyến tiếc mấy. Kết cục này ta đã chọn, quyết không hối hận.

Ta quỳ trước lăng mộ của lão hoàng đế, chờ một chiếu chỉ tiễn ta đi, sẽ là rượu độc hay lụa trắng đây?

Tân đế là Đoàn vương, lục hoàng tử của lão hoàng đế.

Đoàn vương hai mươi lăm tuổi, nhân hậu, phóng khoáng, thông thạo văn chương, chính trị, quân sự, thời thịnh có một vị hoàng đế như vậy thì tốt biết bao.

Ta nghĩ bản thân sẽ không chết quá khó coi đâu.

Cuối cùng cũng đợi được Tả Thái Sử đến, nhưng ông ta không mang theo hình cụ nào mà lại lấy ra một thánh chỉ.

“Giang hoàng hậu xuất thân cao quý, tâm tính hiền lành, dung mạo đoan chính, đức độ hiền huệ, có công truyền bá Tứ giáo trong cung, thuận theo lễ mẫu ở đời, ghi vào sổ bảo, phong nàng làm thái hậu."

Ta ngước mắt nhìn ông ta???

Tả Thái Sử cười hiền hậu nhìn ta.

“Tiên đế từng nói, nếu thái hậu không nhanh chóng thông báo cho Ngụy Sâm tung tích của thánh chỉ thì thái hậu sẽ không may mắn như bây giờ đâu” Thánh chỉ lập hoàng đế thật ra vẫn luôn trong tay Ngụy Sâm.

“Thứ được giấu trong mật thất thư phòng của tiên đế là thánh chỉ phong người làm Thái hậu.”

"Bệ hạ, ngài cứu người cũng là cứu chính mình. May mắn thay, bệ hạ đã chọn đúng người”.

12.

Mẹ ruột của tân đế là người đoàn mệnh, vừa sinh xong đã tắt thở nên ta đường đường chính chính ngồi lên vị trí này.

Ta thậm chí còn nhỏ tuổi hơn cả tân đế nhưng hắn vẫn rất “hiếu kinh” với ta.

Ta đã trở thành thái hậu nhỏ nhất trong lịch sử Đại Hạ.

Cuộc đời ta tính đến nay cũng chỉ vỏn vẹn hai mươi năm ngắn ngủi.

Vì tránh sự nghi kỵ của tân đế, ta đã tự mình đến chùa Tam Phúc để cầu nguyện cho Đại Hạ.

Cũng đã được hai mươi năm rồi.

Khi ta trở lại hoàng cung, hoàng đế đã bước vào tuổi ngũ tuần, các hoàng tử và công chúa cũng dần trưởng thành.

Họ không quá thân thiết với ta, nhưng cũng sẽ kính cẩn gọi một tiếng tổ mẫu.

Nếu nghĩ kỹ thì tôi không có nhiều mối liên hệ tới bất cứ ai, người thân, người yêu hay bằng hữu.

Nhưng sau tất cả, ta vẫn là kẻ cười đến cuối cùng.

Sinh ra làm là thứ xuất, rồi trở thành hoàng hậu, rồi thành thái hậu. Rất dễ dàng.

Ta vẫn nhớ rõ khoảng thời gian ngắn ngủi ở bên cạnh lão hoàng đế, nó có ý nghĩa to lớn trong cuộc đời của ta.

Những cảm xúc chất chứa trong ánh mắt lão hoàng đế, những lời nói còn dang dở.

Bao nhiêu năm rồi mà ta vẫn chưa hiểu hết được.

Ta chưa từng tiếp xúc cùng nam nhân khác, cũng chưa từng trải qua sự đời nên những cảm xúc trong tim thật khó để diễn tả, chỉ có nỗi nhớ day dứt.

Ta không nghĩ lão hoàng đế từng thích ta, ta cũng chưa bao giờ phải lòng ông ấy.

Trong hoàng cung cô đơn này, chúng ta đều có được thứ mình cần.

Vậy là đã đủ rồi.

-Hoàn-