Chương 2 - Năm Tháng Đẩy Đưa, Gió Thoảng Mây

[zhihu] Năm tháng đẩy đưa, gió thoảng mây bay

————————

*Tên do editor tự đặt

Tác giả: 小弟甘拜下风

Edit: Tam Tỉ Muội - Sứa

————————

04.

Ta quỳ bên giường lão hoàng đế suốt đêm.

Hôm sau ta trở ra với bộ dạng mệt mỏi xanh xao, quần mắt thâm đen.

Nhưng ta đã được phong thành hoàng hậu.

Đúng vậy.

Hoàng hậu chết trẻ, hậu cung vô chủ.

Ngày ta được phong hậu, theo bên người còn có tì nữ Xuân Đào.

Xuân Đào hào hứng kể cho ta nghe lúc tin ta được phong hậu truyền về hầu phủ, đại tỷ tức đến nỗi ném vỡ mấy tách trà.

Giang Ánh Tuyết.

Ta khắc sâu cái tên này vào lòng.

Ngày tháng ở Hầu phủ, ta dựa vào lòng căm thù để tồn tại.

Ta đã ước có thể ăn tươi nuốt sống ả ta.

Nếu suy nghĩ có thể giết người thì đại tỷ và Đại phu nhân đã chết trăm ngàn lần.

"Hoàng hậu nương nương, bây giờ chúng ta làm gì đây?” Xuân Đào hỏi ta.

Ta cẩn thận ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong gương đồng, cài chiếc kẹp tóc hoa đào lộng lẫy lên búi tóc rồi nói: “Trước tiên chúng ta đến cung của Từ phi đi”

Từ phi tên thật là Từ Bân, vốn xuất thân từ phủ của Tề vương.

Lão hoàng đế nói với ta đứa nhỏ trong bụng Từ Bân thật ra là của Tề vương, hắn ta nhét Từ phi vào hậu cung hòng khống chế hậu duệ hoàng gia.

Lão hoàng đế muốn ta loại bỏ Từ phi.

Ông ta thoải mái cho ta biết những điều này vì ông ta tin ta không dám nói ra ngoài, cũng vì ông ta không định để ta nhảy nhót quá lâu.

Không sao, ta vẫn có được một khoảng thời gian, vậy là đủ rồi.

Từ Bân ỷ vào long chủng mà ngạo mạn không thèm hành lễ với ta.

Ta không để ý lắm.

Sau khi trò chuyện một chút, ta nhiệt tình rủ nàng ta cùng đi chơi thả diều.

Giang Ánh Tuyêt cũng rất thích thả diều với ta.

Có điều con diều của tỷ ấy luôn mắc lên cây hoặc rơi xuống nước.

Ta đã từng rơi từ cành cao xuống đất cứng, cũng từng vùng vẫy cầu sinh trong hồ.

Từ Bân đương nhiên không muốn.

Như ta lại là hoàng hậu. Ta kéo Từ Bân đến mức mặt nàng ta tái mét, nghiêng ngả tới lui.

Cuối cùng, trong lúc chạy nhảy hỗn loạn, ta đã đẩy Từ Bân.

Từ Bân ngã xuống đất thô, máu chảy dưới thân nhuộm đỏ tà váy nàng ta.

Thái y ra vào cung của Từ Bân liên tục, ai nấy cũng nặng nề lắc đầu.

Khi đó ta đã nằm trong lòng lão hoàng đế, thút thít như chú chim non hoảng sợ.

Người đầu tiên khởi binh vấn tội ta tất nhiên là Tề vương.

Ông ta thúc đẩy các đại thần trong triều đồng loạt dâng tấu buộc tội cha ta, Vĩnh An hầu tước. Nói cha ta không dạy dỗ ta đàng hoàng, để vào cung mưu hại hoàng tự, muốn tước bỏ địa vị mẫu tộc của ta.

Còn ta, kẻ đã trực tiếp giết hại hoàng tự, phải thoái vị chịu tội.

Ha.

Ta chỉ là một kẻ điên, làm sao hiểu bản thân đã gây ra chuyện gì chứ.

Hoàng đế còn là kẻ đồi truỵ, vô tình vô lý nữa đó.

Ta vòng tay qua cổ lão hoàng đế, giống như yêu phi hoạ quốc, nũng nịu nói: “Bệ hạ, thần biết sai rồi, thiếp vốn muốn cùng Từ muội muội thả diều vui vẻ, ai ngờ muội ấy thật keo kiệt, không chịu chơi với ta”

Lão hoàng đế lập tức hùa với ta: “Ôi ái khanh đừng sợ, ta biết nàng không cố ý mà.”

"Phụ thân!" Tề Vương tức giận gào lên.

Lão hoàng đế nhìn hắn bằng ánh mắt không hài lòng, vẻ hung hãn của Tề vương lập tức ẩn giấu trong tức thì.

Lão hoàng đế thản nhiên nói: “Từ phi vốn tự làm tự chịu, hoàng hậu không trách nàng ta khiến hoàng hậu tức giận đã là có thiện ý rồi.”

Nhìn xem, đây là sức mạnh của đế vương.

Đúng cũng thành sai, người bảo sai ai dám nói đúng.

“Bệ hạ, ngài thật tốt với thiếp” Ta ra vẻ vui sướng tựa vào trong lòng lão hoàng đế.

Ta nhìn vào ánh mắt hung dữ của Tề vương mà không hề sợ hãi, lơ đễnh nói.

"Hôm nay chơi cùng Từ muội muội khiến thiếp bỗng nhớ tới tỷ tỷ, tỷ ấy cũng thích chơi thả diều cùng thiếp lắm”

Hai tay lão hoàng đế xoa vuốt eo ta dỗ dành.

Ánh mắt của Tề Vương dần trở nên tính toán, nhíu mày nhìn ta rồi xin lui.

05.

Sau khi Tề vương rời đi, ta lập tức quỳ xuống mà không đợi lão hoàng đế ra lệnh.

Ta cúi đầu, lão hoàng đế im lặng nhìn ta.

Hồi lâu, lão hoàng đế cũng lên tiếng “Ngươi hận Vĩnh An Hầu Phủ.”

Không phải câu hỏi, là một lời khẳng định.

Sau hình phạt đêm đó, ta không dám dối trá ông ta dù chỉ một câu. Cúi thấp đầu thừa nhận “Thù giết mẹ không dám quên dù chỉ một ngày”.

“Hoá ra là vậy”

Ta cảm thấy nhẹ nhõm một chút.

Lão hoàng đế khịt mũi, không có ý tức giận, thản nhiên nói: "Toàn bộ phủ Vĩnh An Hầu, phải giữ lại cha ngươi, hắn vẫn còn tác dụng”

Ta giật mình ngước lên nhìn ông ta.

Lão hoàng để chỉ phất tay cho ta lui ra rồi tiếp tục đọc tấu chương.

Ta không kìm được xúc động trong lòng.

Lão hoàng đế đang muốn nói với ta, ta có thể thoải mái ra tay với phủ Vĩnh An hầu, chỉ trừ Vĩnh An hầu.

Đây là phần thưởng của ta, phần thưởng vì đã đánh rớt được “hoàng tự” kia.

Cho dù cuối cùng ta vẫn phải chết, ta nhất định sẽ kéo theo toàn bộ Vinh An hầu phủ cao cao tại thượng.

Sau ngày hôm đó, ta hừng hực khí thế càn quét hậu cung của lão hoàng đế.

Thiên hạ đều biết, hoàng hậu là yêu nghiệt hiện thân, hãm hại hoàng tự, mê hoặc đế vương, nhưng biết sao được, ta vốn bị điên, đâu biết bản thân đã gây ra những chuyện gì.

Ta có thể cào rách mặt một phi tần xinh đẹp, cũng có thể tùy tiện xé bỏ tấu chương trong thư phòng, hoàng đế cũng không đành lòng nặng lời với ta.

Ngày kia, trong thư phòng của lão hoàng đế, lại quen tay xé vụn đống tấu chương của các trọng thần thúc giục lão hoàng đế lập thái tử.

Lão hoàng đế nghiêng đầu nhìn ta, đôi mắt già nua sáng ngời. “Nếu là ngươi, ngươi sẽ muốn ta phong ai làm thái tử?”.

Đầu ta đã đứt một nửa, ta cũng không ngại ngùng nữa.

Ta đã biết nhiều chuyện như vậy, lão hoàng đế dù có thế nào cũng sẽ không buông tha ta, ta cười nói: "Bệ hạ, theo thần thiếp thấy, bệ hạ không cần lập thái tử."

Lão hoàng đế nhướng mày "Tiếp tục đi."

"Từ xưa đến nay, nắm quyền thế khuynh triều đều do người có năng lực nắm giữ, nếu không tranh được ngai vàng này thì làm sao có thể tranh thiên hạ?”.

Lão hoàng đế cười lớn: "Nói hay lắm, tiền triều và hậu cung trước nay chỉ có ngươi nói đúng hay ta”.

Dù hoàng tử nào kế vị thì ta cũng không thoát được vũng bùn này.

Triều ta có tục lệ chôn cất phi tần theo hoàng đế để hầu hạ hắn đến giây phút cuối cùng, ngoại trừ những phi tần có hài tử bên mình.

Lão hoàng đế chạm còn chưa chạm vào ta huống gì đòi có hài tử phòng thân.

“Bệ hạ quá khen, thần thiếp chỉ nói cho vui thôi, không nghĩ gì to tát đâu ạ”.

Tổng thái giám không khỏi ngước lên nhìn ta một cái.

Chắc hắn nghĩ ta điên thật.

Lão hoàng đế từng ném cho tôi một tấu chương “Xem này.”

Ta xem thì thấy Tề Vương thỉnh chỉ muốn nạp Giang Ánh Tuyết làm, đại tiểu thư đích xuất của Vinh An hầu phủ làm thiếp thất, ta có chút ngạc nhiên.

Từ đầu, ta đã biết dù ai leo lên vị trí này đi nữa thì cũng chắc chắn không thể là Tề vương này.

Khả năng là hắn cũng sắp bị lão hoàng đế xử lý rồi.

Dám ngủ với nữ nhân của cha, trộm long tráo phụng hoàng tự, chậc, người bình thường còn không thể chứa chấp chuyện này huống gì nhà đế vương.

Hôm đó ta cố ý nói vu vơ để hắn tưởng ta và đại tỷ tình cảm sâu sắc, Tề Vương nhất thời không thể làm gì ta, nhưng hắn lại thừa sức vươn tay đến chỗ đại tỷ.

Có điều, với thân phận của Giang Ánh Tuyết thì vào cung cũng có thể tiến thẳng đến phi vị, đừng nói chỉ là phủ hoàng tử nhỏ nhoi.

Thị thiếp sao?

Lão hoàng đế thấy ta chau mày thì cười lạnh nói: “Con trai ta ấy à, ngu như heo, nhưng mấy chuyện nữ nhân thế này thì lại làm rất đâu vào đấy.”

Sau khi về đến Phượng Loan điện ta mới nghe Xuân Đào đã hóng chuyện từ sớm kể rõ ngọn ngành.

Trong tiệc thưởng hoa của Tề vương phi, có người vô tình bắt gặp Tề vương và Giang Ánh Tuyết đang làm trò đồi bại ở trong đình nhỏ. Người ta kể rằng khi bị phát hiện, đôi chân ngọc trắng như tuyết của Giang Ánh Tuyết đang quấn quanh eo của Tề vương, khuôn mặt đỏ bừng, trông quyến rũ cực kì.

Cho dù sao đó đại tỷ có khóc lóc phân bua thế nào cũng không ai tin, chuyện tỷ ấy đã đánh mất trong sạch là chuyện hiển nhiên, còn là một cách rất nhục nhã.

Gây ra chuyện xấu hổ như thế, vị trí trắc phi cũng không thể ngồi được.

Chỉ có thể cắn răng làm thiếp thất nho nhỏ.

06.

Xuân Đào rất hả hê "Nương nương, người xem, đây chẳng phải là quả báo sao?"

Ta không biết có phải là quả báo hay không.

Nhưng ta công nhận, Tề vương xuống tay rất ác.

Một cung nữ đến truyền tin nói rằng Đại phu nhân Vĩnh An hầu phủ muốn bái kiến ta.

Xuân Đào nhìn ta cẩn thận "Nương nương?”.

"Không sao, ta tất nhiên phải gặp bà ta một lần rồi, nếu không nhờ bà ta thì sao ta có thể leo lên được vị trí này?”

Ta mỉm cười vuốt trang sức trên đầu, nghiêng người nhìn, người trong gương đồng bộ dáng rất xinh đẹp, hoàn toàn khác biệt với lúc ở hầu phủ.

Ngược lại, Đại phu nhân không còn vẻ cao ngạo ngút trời như xưa nữa.

Trên thái dương có rất nhiều tóc bạc, đôi mắt đỏ ngầu, trông có vẻ rất mệt mỏi.

Những ngày qua có lẽ bà ta đã hảo tâm tổn sức rất nhiều vì chuyện của Giang Ánh Tuyết.

“Ánh Nguyệt, mau đi nói với bệ hạ rằng Tuyết nhi không thể gả cho Tề Vương!" Đại phu nhân vẫn dùng giọng điệu ra lệnh với ta.

Ta suýt bật cười ra tiếng “Trong sạch cũng không còn, không gả cho hắn bà còn muốn đại tỷ gả cho ai đây?”.

Ta mỉa mai đại tỷ mà không hề nao núng.

Đúng như ta đoán, Đại phu nhân trợn mắt chỉ tay vào ta "Người giả điên?”.

Ta mỉm cười nói: “Tất cả là nhờ sủng ái của bệ hạ. Ngài đã cho thái y dốc lòng chữa trị cho ta. Nên ta mới khỏi bệnh nhanh như vậy, trong lòng ta bây giờ thật sự cảm kích sự chăm sóc không ngừng của Đại phu nhân và đại tỷ những năm qua”.

"Giang Ánh Nguyệt!" Đại phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta có thể nâng ngươi lên thì cũng có thể kéo ngươi xuống. ngươi chỉ là một tiểu tiện nhân bò ra từ bụng kỹ nữ kia, có tư cách gì mà khoe khoang trước mặt ta?”.

Ta không hề tức giận mà bảo Xuân Đào lấy chiếc vòng ngọc đã chuẩn bị trước ra đưa cho bà ta.

“Tỷ tỷ sắp gả đi rồi, tuy ta hiện giờ là mẫu hậu của tỷ ấy nhưng nhìn lại cũng từng được đại tỷ dốc lòng chăm sóc, chúc tỷ tỷ và Tề vương tân hôn vui vẻ”.

Làm sao Tề vương có thể “vui vẻ” với Giang Ánh Tuyết đây?

Muội muội ruột của tỷ ấy đã giết chết máu thịt hắn.

Đại phu nhân tức giận muốn ném vòng tay xuống đất.

Ta kịp thời nhắc nhở: “Chiếc vòng ngọc này là do Bệ hạ ban cho ta, mẫu thân hãy cẩn thận. Làm hỏng đồ bệ hạ tặng không phải tội nhẹ đâu”

Đại phu nhân uất hận trừng ta.

“Phu nhân, người nên dập đầu tạ ơn hoàng thượng và hoàng hậu”Xuân Đào ở bên cạnh nói.

Sắc mặt bà ta hết trắng lại xanh, trong lúc nhất thời không biết có nên quỳ hay không.

Một lúc lâu Đại phu nhân vẫn không quỳ xuống. Nhưng đối với ta hôm nay như thế là đủ rồi, sẽ có rất nhiều cơ hội để bà ta phải quỳ xuống dưới chân ta.

Một chút đau khổ này chỉ là món khai vị.

"Mặc dù ta thân là quốc mẫu, nhưng trên đời là gì có người mẹ nào lại quỳ lạy con gái mình, đúng không. Nếu mẫu thân không có việc gì nữa thì mau mau trở về chuẩn bị của hồi môn cho đại tỷ đi thôi. Ta cũng không giữ người lại dùng bữa nữa”

Khi Đại phu nhân rời đi, bà vẫn ngẩng cao đầu, thậm chí không thèm cáo lui.

Đúng là ta không quan tâm tới những điều này, nhưng sẽ luôn có người để tâm thay ta.

Phe cánh của Tề Vương ngày hôm sau đã cáo trạng sự vô lễ của Đai phu nhân Vĩnh An hầu phủ. Nói bà ta không biết tôn ti trật tự, xem thường đạo vua tôi. Đại phu nhân lớn tiếng ngang ngược trong cung, thân là hoàng hậu ta không những không ngăn cản còn dung túng. Cả nhà bất kính, coi thường hoàng quyền.

Khi nghe được mấy lời này ta suýt cười thành tiếng.

Nếu một ngày nào đó Tề vương biết được chuyện giữa ta và phủ Vĩnh An Hầu, e rằng sẽ đau thắt ruột gan, tự nguyện trở thành con chó cắn người giúp ta lại còn dính dáng đến vũng bùn hôi thối này.

Như mong đợi. Đại phu nhân được ban 30 trượng thật mạnh, phụ thân bị khiển trách một trận giữa triều.

Về phần ta, thân là yêu hậu, vẫn là hoàng đế đang được đặt ở đầu trái tim hoàng đế, một lời trách cứ cũng chưa từng tới tai.