Chương 8 - Nam Phụ Ác Độc Luôn Giấu Gương Mặt Khác Trước Tôi
36
Nhưng tôi vẫn lo.
Dù Chu Kỳ Nam có lợi hại, có thông minh đến đâu,Cũng không thể một mình chống lại mạch truyện và ánh hào quang của nam nữ chính.
Ban ngày khi anh đến công ty,Tôi chỉ biết ngồi lặng lẽ nhìn những dòng bình luận cứ trôi mãi trước mắt.
Những dòng bình luận ấy,Vĩnh viễn xoay quanh hai nhân vật chính.
Sự xuất hiện của chúng trước mắt tôi,Giống như ông trời lén trao cho tôi một cơ hội gian lận.
Tôi không dám kể với ai về sự tồn tại của những dòng bình luận này.
Nhưng bản thân tôi… lại có thể lợi dụng chúng để làm rất nhiều chuyện.
Ví dụ như… Hứa Phi Lộ là mối đe dọa với Chu Kỳ Nam, Hứa Phi Lộ muốn trả thù anh.
Vậy thì tôi có thể—dựa vào thông tin từ bình luận—giết Hứa Phi Lộ.
Ý nghĩ ấy bỗng dưng hiện lên, khiến tôi cũng thấy sợ chính mình.
Nhưng tôi không còn cách nào khác.
Chu Kỳ Nam đã cố gắng ngăn cản bằng mọi giá,Thế mà nam nữ chính vẫn gặp nhau, vẫn yêu nhau.
Thậm chí còn nhanh hơn cả tiến trình gốc của câu chuyện.
Cốt truyện bình luận, thậm chí cả hào quang nhân vật chính—mọi thứ đều xoay quanh nam chính.
Ngay cả sự tồn tại của Chu Kỳ Nam,Cũng chỉ là một bàn đạp trên con đường đi lên của nam chính.
Tôi cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình đang siết chặt.
Vậy thì, tôi chỉ còn cách giải quyết tận gốc mọi chuyện — khiến “con cưng của số phận” hoàn toàn biến mất.
37
Tôi chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày bản thân lại nảy sinh ra một suy nghĩ phản nghịch đến thế.
Nhưng đúng vậy, tôi đã giấu kín tất cả mọi người, đặc biệt là Chu Kỳ Nam.
Lặng lẽ bắt đầu lên kế hoạch loại trừ hoàn toàn Hứa Phi Lộ.
Tôi không thể kéo người khác vào chuyện này.
Tôi chỉ có thể dựa vào chính mình.
Lấy cớ đang dưỡng bệnh,Tôi ở lỳ trong nhà, một mình lên kế hoạch, chuẩn bị nhiều phương án khác nhau một cách tỉ mỉ.
Nhưng cùng lúc đó, tôi vẫn phải tỏ ra bình thường trước mặt Chu Kỳ Nam.
Một hôm anh về sớm, tôi vội vàng đóng máy, xóa lịch sử, mà trong lòng lại thấy buồn cười.
Tôi như đã trở thành Chu Kỳ Nam của ngày trước—
Trước mặt là một người, sau lưng lại là một người khác.
Nhưng dù vậy, Chu Kỳ Nam vẫn nhận ra sự khác thường nơi tôi.
Hôm đó, khi anh sờ trán tôi, nhìn tôi thật lâu rồi đột nhiên nói: “Đã hai tháng rồi em chưa ra khỏi nhà.”
Anh định kéo rèm ra, ánh sáng chói chang vừa lọt vào một khe nhỏ,Tôi đã quay đi, lên tiếng ngăn lại: “—Đừng.”
Tôi đã ẩn mình trong bóng tối quá lâu.
Lâu đến mức bắt đầu sợ ánh nắng.
Động tác của Chu Kỳ Nam khựng lại ngay tại chỗ.
Anh chậm rãi buông rèm xuống, rồi ngồi xuống mép giường tôi.
Anh ôm tôi lên,Tôi thuận theo tựa vào lòng anh, khẽ ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh.
“Anh lo cho em lắm.” — Tôi nghe thấy tiếng anh nói bên tai.
Tôi không để anh nhìn thấy vẻ mặt mình.
Chỉ cố gắng giữ giọng điệu nhẹ nhàng, mỉm cười nói: “Em chỉ đang lười một chút, mượn cớ bị bệnh để trốn trong nhà thêm vài ngày thôi.”
Tôi nói: “Tháng sau thôi, chậm nhất là tháng sau, em sẽ ổn.”
Thêm một tháng nữa—là thời hạn tôi tự đặt ra cho Chu Kỳ Nam.
Cũng là thời hạn cho cốt truyện này.
Trên bình luận nói rằng, với sự hậu thuẫn từ gia tộc nữ chính,Sự nghiệp của nam chính thăng tiến như diều gặp gió.
Bước tiếp theo của cậu ta, chính là trả thù Chu Kỳ Nam.
Tôi không thể cho cậu ta thêm thời gian để chuẩn bị.
38
Lúc đó, toàn bộ tâm trí của tôi đều đặt vào việc loại bỏ Hứa Phi Lộ.
Thế nên tôi đã bỏ lỡ rất nhiều điều.
Tôi không nhận ra ánh mắt của Chu Kỳ Nam ngày một dừng lại trên người tôi lâu hơn.
Không nhận ra sự im lặng lạ thường của anh khi ở bên tôi.
Càng không nhận ra trong từng lời Chu Kỳ Nam nói,Đều ẩn chứa một sự chia ly âm thầm.
Anh dặn tôi giữ gìn sức khỏe.
Anh nói có vài công ty đã được giao cho những quản lý đáng tin cậy, tôi chỉ cần chờ nhận cổ tức mỗi tháng là đủ.
Anh còn nói, anh rất yêu tôi.
Chu Kỳ Nam luôn là người dịu dàng nhất với tôi.
Nhưng tôi không ngờ, lúc chúng tôi chia xa,Anh cũng là người tàn nhẫn nhất.
39
Chu Kỳ Nam đã tự tay giết chết Hứa Phi Lộ.
Anh ấy hành động cực kỳ nhanh—tự thú, rồi vào tù.
Từ đầu đến cuối, mọi thứ đều đã được anh sắp xếp sẵn.
Nhanh đến mức tôi thậm chí không kịp suy nghĩ hay thở nổi.
Nhưng anh không gặp tôi.
Nửa năm sau khi vào tù, tháng nào tôi cũng gửi đơn xin gặp mặt.
Nhưng anh chưa từng gặp tôi, dù chỉ một lần.
Kể từ khoảnh khắc Hứa Phi Lộ chết đi,Toàn bộ các dòng bình luận đều biến mất, cốt truyện cũng hoàn toàn sụp đổ và hỗn loạn.
Thế giới này giống như đã bị vứt bỏ.
Còn cái xiềng xích vô hình của cốt truyện trói chặt tôi suốt thời gian qua—dường như cũng biến mất hoàn toàn.
Thế giới bị bỏ rơi.
Nhưng tôi cuối cùng cũng được tự quyết định mọi thứ của mình.
Trong những tháng ngày Chu Kỳ Nam không chịu gặp tôi,Tôi đã nghĩ rất nhiều.
Từng chuyện anh đã làm, từng câu anh từng nói, tôi đều lật lại một lượt.
Chu Kỳ Nam lạnh nhạt, nhưng anh không phải người xấu.
Thế mà từ nhiều năm trước, từ khi Hứa Phi Lộ vừa xuất hiện, anh đã để mắt tới cậu ta, chủ động ra tay trước.
Anh từng hỏi tôi đã gặp Hứa Phi Lộ chưa.
Anh còn tốn công tốn sức tìm cách khiến Hứa Phi Lộ rời khỏi trường học, không cho tôi có cơ hội chạm mặt.
Và cái đêm mưa tầm tã đó.
Cái đêm tôi và Hứa Phi Lộ cuối cùng vẫn gặp nhau.
Tay của Chu Kỳ Nam vẫn luôn khẽ run.
Tôi chỉ cần nhắm mắt lại,Là có thể nhớ ra sự khác thường của anh hôm đó.
Anh không phải đang ghen. Anh là đang sợ.
Sợ tôi gặp Hứa Phi Lộ.
Có lẽ từ ngay lần gặp đó, Chu Kỳ Nam đã bắt đầu lên kế hoạch cho mọi thứ.
Nhưng… vì sao?
Chu Kỳ Nam, rốt cuộc anh đã biết những gì? Và anh đang sợ điều gì?
40
Năm thứ hai Chu Kỳ Nam không chịu gặp tôi.
Mùa hè năm đó, tôi lại tiếp tục nộp đơn xin gặp đúng lịch.
Tôi để lại lời nhắn cho anh, nói rằng tôi sắp kết hôn.
Và gửi vào trong một bức ảnh cưới của tôi.
Tôi viết: “Cho dù thế nào đi nữa, anh cũng là người đã chứng kiến tôi lớn lên.
Tôi sắp kết hôn rồi, tôi muốn có được lời chúc phúc từ anh.”
Sau 20 tháng, 598 ngày.
Cuối cùng, tôi cũng lại được nhìn thấy Chu Kỳ Nam.
Anh ngồi trong phòng thăm gặp, cách một tấm kính, nhìn tôi.
Ánh mắt xa cách, biểu cảm lạnh nhạt.
Trong trại giam, anh cạo đầu, gầy đi, trông gọn gàng và sắc lạnh hơn trước.
Tôi chưa từng thấy anh để kiểu tóc đó.
Sự hoang dã và sắc bén trên người anh, không thể nào che giấu nổi.
Qua lớp kính, tôi chăm chú nhìn anh rất lâu.
Sau đó tôi mỉm cười, giơ tay cho anh thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình.
“Đẹp không?” – Tôi hỏi.
Anh chống tay lên bàn, ngồi thẳng người, hơi nghiêng đầu về phía tôi để nhìn kỹ.
Sau đó bình thản đáp: “Cũng đẹp lắm.”
Câu nói kết thúc, giữa chúng tôi là một khoảng im lặng kéo dài.
Tôi nhìn anh, anh ngồi tựa vào ghế, cũng đang nhìn tôi.
Một lúc lâu sau, vẫn là anh lên tiếng trước: “Hắn đối xử với em có tốt không?”
Câu hỏi ấy bất ngờ khiến tôi nổi giận: “Tốt hay không thì cũng chẳng liên quan đến anh!”
Vừa nói, tôi vừa kéo tay áo lên.
Đưa cánh tay bị tôi cố ý làm bầm tím hôm qua ra trước mặt anh: “Anh ta uống rượu rồi còn đánh tôi đấy.”
Lông mày Chu Kỳ Nam nhíu chặt.
Rồi anh xác nhận: “…Hắn tên là, Trần Viễn Lộ?”
Tôi ngẩng cằm hỏi ngược lại: “Anh còn có người ngoài kia à? Còn có thể sai người xử lý hắn giúp anh sao?”
Chu Kỳ Nam không đáp.
Chỉ im lặng cúi đầu, nhìn chằm chằm vào cánh tay tôi.
Vẻ mặt anh lúc ấy cực kỳ căng thẳng.
Tôi cuối cùng cũng không nỡ ép anh thêm.
Cho dù anh từng lừa tôi, giấu tôi, hai năm không gặp mặt, tôi vẫn không thể nào giận anh được.
“Tôi đùa thôi,” tôi nói, “ảnh là photoshop, nhẫn là tôi tự mua, Trần Viễn Lộ không tồn tại cái tên đó cũng là tôi bịa ra.”
Tôi vừa dứt lời, Chu Kỳ Nam khẽ nói: “Anh biết.”
41
Tôi khựng lại trong tim.
Phải rồi, trên đời này, người hiểu tôi nhất, chính là Chu Kỳ Nam.
Tôi hỏi anh: “Anh vẫn không muốn cho em một lời giải thích sao?”
Vừa nói ra, uất ức trong lòng như trào ra ngoài.
“Chu Kỳ Nam, anh lừa em, bỏ rơi em, còn không chịu gặp em nữa.”
Tôi nói: “Em đã khóc một mình ở nhà rất nhiều lần, anh có biết không?”
Các ngón tay anh đặt trên bàn khẽ cử động.
Như thể muốn lau nước mắt cho tôi.
Nhưng anh không làm được.
Tôi tự lau mặt mình, cố gắng kìm nước mắt: “Anh phải cho em một lời giải thích.”
Thời gian gặp mặt đã sắp hết, đã có cai ngục tới nhắc nhở.
Cuối cùng Chu Kỳ Nam cũng mở miệng, hỏi tôi: “Em đoán được bao nhiêu rồi?”
Anh thông minh như thế, lại quá hiểu tôi.
Tôi thuận theo câu hỏi của anh mà đáp: “Ngay từ đầu, anh đã biết về Hứa Phi Lộ, dù lúc ấy anh còn chưa gặp cậu ta.”
Chu Kỳ Nam thì thầm: “Em là người thông minh nhất.”
Anh đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Anh nói: “Ngay từ đầu đã biết đến Hứa Phi Lộ, là bởi vì anh đã sống hai lần.”
Anh nói: “Đây là lần thứ hai.”
Tôi ngồi nguyên tại chỗ, chợt như có luồng điện xộc thẳng vào tim.
Thì ra, có lẽ cốt truyện ở kiếp trước mới là bản gốc.
Tôi, nhân vật nữ phụ pháo hôi, chỉ là để làm nổi bật ánh hào quang của nam chính.
Tôi từng đến gần Hứa Phi Lộ, rồi bị cậu ta trả thù đến chết.
Thế nên ở kiếp này, Chu Kỳ Nam tìm mọi cách ngăn chặn, không cho tôi tiếp cận Hứa Phi Lộ.
Anh còn dùng kinh nghiệm từ lần sống lại này làm căn cứ.
Phát triển thế lực từ sớm, khống chế từng bước của Hứa Phi Lộ.
Muốn tôi tránh xa cả nam chính và nữ chính.
Nhưng dòng chảy của cốt truyện không phải thứ ta có thể chống lại.
Cuối cùng, chúng tôi vẫn bị cuốn vào mối dây rối rắm giữa nam nữ chính.
Chu Kỳ Nam quá sợ hãi.
Sợ bị nam chính trả thù gấp trăm ngàn lần.
Và tôi chợt nhớ lại, sau khi gặp nam nữ chính hôm đó,Tôi bị bệnh nặng, suốt một thời gian chỉ trốn trong nhà, không dám bước ra ngoài.
Chu Kỳ Nam không thể nào không lo. Không thể nào không sợ.
Tôi sợ anh chết.
Anh cũng sợ tôi chết.
Vậy nên mục đích của anh và tôi là giống nhau.
Anh cũng đã nhìn ra được tận gốc của mọi vấn đề.
Nên anh—đã tự tay giết chết nam chính.
Thế giới hoàn toàn sụp đổ.
Còn tôi thì có được tự do thật sự.
Nhưng Chu Kỳ Nam lại bị nhốt sau song sắt, tầng tầng lớp lớp.
Anh dùng tự do của mình, để đổi lấy cả quãng đời còn lại an ổn cho tôi.
42
Chu Kỳ Nam đã đi theo cai ngục, sắp khuất khỏi tầm mắt tôi.
Tôi bật dậy gọi anh một tiếng.
“Chu Kỳ Nam—”
Anh dừng bước, quay đầu lại.
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh: “Tháng sau em sẽ lại tới, tháng sau nữa cũng tới, mỗi tháng em đều đến.”
Tôi nói: “Anh bắt buộc phải gặp em.”
“Em sẽ đợi anh ra,” tôi nhìn thấy trong đôi mắt xa xa của Chu Kỳ Nam khẽ run lên.
Tôi nói: “Em chỉ cần anh thôi.”
Tôi còn cười, ép anh một câu cuối: “Nếu anh không đồng ý, em sẽ khóc mỗi ngày cho mà xem.”
Chu Kỳ Nam quay đầu lại, nhìn tôi thật sâu.
Sau đó, khóe môi anh khẽ cong lên.
Lộ ra nụ cười—vẫn dịu dàng, vẫn cưng chiều—như anh vẫn luôn như thế với tôi.
HẾT.