Chương 7 - Nam Phụ Ác Độc Luôn Giấu Gương Mặt Khác Trước Tôi
31
Trong đồng tử đen láy của Chu Kỳ Nam, tôi thấy rõ gương mặt mình phóng to phản chiếu trong đó.
Khoảnh khắc đó, những cảm xúc hoảng loạn cả buổi chiều của tôi bất ngờ trở nên bình tĩnh.
Đầu óc rối loạn cuối cùng cũng trở nên sáng suốt.
Tôi chợt bừng tỉnh, nhớ lại một câu trong bình luận mà mình đã vô tình bỏ qua.
Họ từng nói— tôi, cô gái pháo hôi này, sau khi vừa nhìn thấy nam chính Hứa Phi Lộ thì lập tức phải lòng cậu ta, rồi bắt đầu bám riết không buông.
Chu Kỳ Nam không biết cốt truyện.
Nhưng với những hành động khác thường của tôi hôm nay,
Anh chắc chắn sẽ để tâm, sẽ ghen.
Trong ánh mắt nặng nề của Chu Kỳ Nam,Tôi bất ngờ tháo dây an toàn,
Rồi giơ tay vòng qua cổ anh, nhẹ nhàng ôm lấy.
Tôi áp mặt vào cổ anh.
Sau đó nghiêng đầu, khẽ hôn lên khóe môi lạnh buốt của anh.
“Em chỉ thích mình anh.” – Tôi nói với Chu Kỳ Nam.
Chu Kỳ Nam cúi mắt nhìn tôi, khóe môi khẽ động, theo bản năng dùng tay ôm lấy eo tôi.
Vẻ mặt anh dần dịu lại.
Tôi tiếp tục giải thích: “Em chỉ lo cho anh. Em không muốn anh làm điều gì quá đáng.”
Lòng bàn tay Chu Kỳ Nam nhẹ nhàng xoa lên bên hông tôi.
Sau đó anh cúi đầu, khẽ chạm trán mình vào trán tôi: “Anh biết.”
Chu Kỳ Nam nói: “Anh có chừng mực.”
32
Câu trả lời của Chu Kỳ Nam mơ hồ.
Nhưng suy cho cùng, anh vẫn không hề hứa sẽ buông tha cho Hứa Phi Lộ.
Anh dường như thật sự đang đi theo vận mệnh của “nam phụ độc ác”.
Căm ghét nam chính đến tận xương tủy.
Lúc nào cũng nhắm vào, đè ép cậu ta.
Trong nhiều chuyện, Chu Kỳ Nam rất nghe tôi.
Nhưng anh lại quá cố chấp.
Với những điều anh đã quyết, anh tuyệt đối không thay đổi.
Chỉ chọn giấu tôi thật kín đáo.
Đêm mưa hôm ấy trở về,Có lẽ do bị mưa dầm lâu quá, tôi phát bệnh nặng.
Còn Chu Kỳ Nam thì hôm sau đã hoàn toàn quay về dáng vẻ thường ngày.
Trước mặt tôi, anh lại cất hết mọi góc cạnh sắc bén,Đeo lên khuôn mặt dịu dàng quen thuộc.
Anh không rời nửa bước, ngày đêm chăm sóc tôi.
Nhìn tôi uống thuốc, đọc sách cho tôi nghe, thậm chí dỗ tôi ngủ.
Nếu không nhờ sự tồn tại của những dòng bình luận,Tôi thậm chí đã tin rằng Chu Kỳ Nam chính là người dịu dàng, bình thản như vẻ ngoài anh thể hiện.
33
Nhưng những dòng bình luận vẫn luôn hiện hữu.
Tôi luôn có thể nhờ chúng mà biết được tình hình của Hứa Phi Lộ và Hứa Linh.
Có lẽ hào quang của nam nữ chính mới là thứ mạnh mẽ nhất trong thế giới này.
Chu Kỳ Nam canh phòng nghiêm ngặt đến vậy, quyết ngăn cản hai người gặp nhau.
Nhưng chỉ hai tháng sau khi nữ chính xuất viện,Hứa Phi Lộ vẫn lặng lẽ vượt qua tất cả mắt xích do Chu Kỳ Nam giăng ra,Xuất hiện trước mặt nữ chính.
Bình luận lúc đó đầy ắp tiếng reo hò cho Hứa Phi Lộ—
【Nam chính nhu nhược cuối cùng cũng gỡ gạc lại được rồi!】
【Nam chính thật ra rất thông minh, chỉ là giai đoạn đầu nam phụ quá mạnh, vừa có tiền vừa có quyền, còn nam chính thì trắng tay, lấy gì đối đầu được?】
【Thế nên cậu ấy chỉ có thể nhún nhường đóng vai kẻ yếu bên cạnh nam phụ mà thôi.】
【Thấy chưa, trốn ngay dưới mũi nam phụ mà thoát ra được đấy.】
【Nam nữ chính cuối cùng cũng gặp nhau rồi! Phim chính thức bắt đầu!】
【Tình yêu sắp bắt đầu, sự nghiệp cũng chuẩn bị khởi động rồi!】
【Ha ha ha, từ lâu đã không ưa cái tên nam phụ độc ác kia rồi!】
【Nam phụ độc ác cuối cùng cũng sắp ăn quả báo!】
【Nhanh lên, mau mở đường phản công đi!】
34
Tôi nhìn những dòng bình luận hân hoan đó,Mà sắc mặt ngày càng cứng đờ.
Tôi và Chu Kỳ Nam giống như được sắp đặt sẵn vai trò ngay từ khi sinh ra.
Mạch truyện như một con sóng lớn cuốn chúng tôi đi không thể cưỡng lại.
——Chúng tôi dường như chẳng có quyền lựa chọn.
Nhưng tôi không muốn chết, lại càng không muốn Chu Kỳ Nam chết.
Tại sao vừa mới được sinh ra, chúng tôi đã phải chịu một cái kết định sẵn?
Tôi cúi đầu dựa lên đầu gối,Suy nghĩ xem làm thế nào để thay đổi cái kết tất yếu đó cho Chu Kỳ Nam.
…Hay là tìm cách lấy lòng Hứa Phi Lộ?
Nhưng nghĩ đến những gì xảy ra hôm đó,Tôi biết cậu ta hận Chu Kỳ Nam đến tận xương tủy.
Hơn nữa, giờ cậu ấy đã có Hứa Linh hỗ trợ.
Lần gặp mặt giữa hai người họ, thậm chí còn diễn ra sớm hơn cả kịch bản gốc.
Cốt truyện đang âm thầm tăng tốc,Ép tôi phải nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết.
Cửa phòng khẽ vang lên, Chu Kỳ Nam bưng bát thuốc bước vào.
Thấy tôi đã tỉnh, anh hơi nhíu mày.
Ngồi xuống mép giường, anh thuận tay đặt lên trán tôi.
“Còn sốt không?” – Anh hỏi.
Tôi dựa vào đầu giường, quay mặt lại, nhìn chằm chằm vào anh không rời mắt.
Chu Kỳ Nam bỗng bật cười nhẹ, vẻ mặt khó hiểu: “Sao thế?”
Anh hỏi tôi.
Tôi nghiêm túc nhìn người trước mặt,Nhìn người đã bên tôi hơn hai mươi năm qua.
Anh là kẻ xấu xa trong mắt người khác.
Nhưng trong mắt tôi, anh là người tốt nhất.
Chu Kỳ Nam bưng bát thuốc, múc một muỗng đưa tới trước môi tôi.
Tôi theo phản xạ hé miệng uống, nhiệt độ vừa đủ, không quá nóng cũng chẳng quá nguội.
Không lạnh cũng không nóng.
35
Mắt tôi bỗng dưng cay xè.
Tôi bất ngờ nhào tới ôm chầm lấy eo Chu Kỳ Nam, vùi mặt vào lồng ngực anh.
Trên người anh vẫn là mùi hương lạnh nhè nhẹ quen thuộc khiến tôi thấy an lòng.
Hành động của tôi quá đột ngột, suýt nữa làm anh làm đổ bát thuốc.
Anh vội đặt bát xuống tủ đầu giường bên cạnh,Rồi mới vòng tay ôm nhẹ lấy eo tôi.
“Sao thế?” – Anh cúi đầu hỏi khẽ bên tai tôi.
Anh khẽ vỗ lưng tôi, như đang dỗ dành một đứa trẻ.
“Khó chịu vì bệnh à?”
Anh nói: “Đừng sợ, sẽ nhanh khỏi thôi.”
Tôi vùi mặt vào cổ anh, nước mắt cứ thế thấm vào áo sơ mi của anh.
Tôi lại nhớ đến những đêm ốm đau trước đây.
Lúc nào cũng là anh ở bên, dỗ dành, chăm sóc tôi.
Từ nhỏ sức khỏe tôi đã yếu, thường xuyên bị bệnh.
Những ngày tháng mệt mỏi, đau đớn ấy,Chỉ có mỗi Chu Kỳ Nam kiên nhẫn ở bên cạnh tôi.
Tôi ôm cổ anh chặt hơn.
Giọng nghèn nghẹn không nén được xúc động, tôi khẽ gọi tên anh: “Chu Kỳ Nam, anh đừng chết trước em.”
Tôi vừa dứt lời.
Động tác dỗ dành đều đều của Chu Kỳ Nam bỗng khựng lại.
Anh cúi đầu, đặt cằm lên vai tôi.
Im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Sao vậy?”
Giọng anh vẫn nhẹ nhàng như cũ: “Có ai nói gì với em à?”
Tôi lắc đầu.
Lặng lẽ nói: “…Chỉ là em không nỡ, em không muốn anh chết.”
Chu Kỳ Nam lại im lặng.
Tôi không thấy được gương mặt anh, cũng không biết anh đang nghĩ gì.
Mãi sau, anh mới dịu dàng đáp lại.
Anh nói: “Anh sẽ không chết đâu.”