Chương 2 - Mỹ Nhân Theo Đuổi Nam Thần
4
“Tai chị đỏ rồi.” Chu Mặc nhẹ nhàng vuốt ve dái tai tôi, trông có vẻ suy nghĩ điều gì đó.
Tôi giật mình lùi lại: “Tôi còn chưa đồng ý mà.”
Câu này vừa thốt ra, cả tôi và Chu Mặc đều sững người.
Tôi mẹ nó đang nói cái gì vậy!!!
Sự thật chứng minh, lúc đầu óc không tỉnh táo thì làm ơn ngậm miệng lại, nếu không rất dễ nói ra mấy câu kinh người.
Chu Mặc nhìn tôi một lúc, không đoán được anh đang nghĩ gì.
Tôi định thu hồi câu nói đó, nhưng Chu Mặc lại lên tiếng trước.
“Chị chỉ có thể đồng ý.”
Anh nắm tay tôi, nghịch ngợm trong tay mình: “Nếu chị từ chối, em sẽ buồn đấy.”
Tôi cười khan hai tiếng: “Em thắng rồi.”
Chu Mặc cúi người xuống: “Nhưng mà chị à, nãy là nụ hôn đầu của em đó.”
Tôi: ???
Ý gì đây.
“Vậy tôi phải chịu trách nhiệm à?” Tôi nhìn vào mắt anh.
Anh bật cười khẽ: “Đương nhiên, nhưng ngoài ra, chị có phải nên trả lại cho em một cái không?”
Tôi: ?!!!
Trời ơi, sao trước đây tôi không phát hiện anh hoang dã như vậy chứ.
“Nhưng là em chủ động hôn tôi mà.” Tôi sửa lại lỗi cho anh.
Chu Mặc hơi nghiêng đầu, nhướng mày, trông vừa ngông vừa ngạo: “Vậy em trả chị một cái.”
Người đàn ông này rốt cuộc làm sao mà có thể thả thính như vậy được chứ?!
Nói xong anh cúi đầu xuống, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần.
Tôi vội vàng gọi dừng, hơi lùi lại, nhưng phát hiện anh đã sớm ôm lấy eo tôi.
“Đây vẫn đang ở ven đường đó.”
“Vậy thì cứ nợ trước đi, sau này trả cả vốn lẫn lãi.” Anh đứng thẳng dậy, như chẳng có chuyện gì xảy ra, tiếp tục kéo tay tôi đi về phía căn tin.
Thật sự rất dễ khiến người ta phạm tội.
Trong lòng tôi niệm mấy trăm lần “sắc tức thị không, không tức thị sắc.”
Buổi tối ăn xong với bạn thân bên ngoài, tôi nhận được điện thoại của Cố Minh.
“A lô bảo bối, mau tới bar Chủ Nhật đi, chỗ này của anh nhiều em trai lắm!”
Cố Minh xem như là bạn thanh mai trúc mã của tôi, cũng rất quen với bạn thân. Năm mười bốn tuổi, anh phát hiện mình thích đàn ông.
Từ đó, anh trở thành người bạn thân gay của cả hai chúng tôi.
Bạn thân nghe điện thoại xong liền chạy tới: “Bọn tôi tới ngay!! Anh giữ chỗ cho tôi nhé!”
“Ok ok không vấn đề, mau qua đây.”
Nói xong liền cúp máy.
“Nhưng tôi có gia đình rồi mà.” Tôi bĩu môi, có chút do dự.
“Cậu cứ coi như đi cùng hai đứa tôi thôi, tổ hợp tam giác sắt của chúng ta lâu rồi chưa tụ họp.”
Nói xong liền kéo tôi đi về phía bar Chủ Nhật.
Quán bar này chúng tôi hay tới, ngay cổng trường A.
“Minh ơi, ở đâu thế?” Bạn thân tiến lên khoác vai Cố Minh.
“Ngay kia kìa, ít nhất hơn hai mươi em trai đẹp, đủ nghĩa khí chưa?”
Tôi nhìn theo hướng Cố Minh chỉ, quả nhiên có rất nhiều nam sinh đang ngồi trên sofa uống rượu chơi game.
“Chiêu Chiêu mau lên!” Cố Minh kéo tay tôi.
“Chị cũng tham gia đi, nói thật hay mạo hiểm, đông người chơi mới vui.” Một em trai nhìn tôi và bạn thân.
“Các em chơi trước đi, chị đi vệ sinh chút.” Cố Minh ấn tôi xuống chỗ trống, bạn thân cũng ngồi xuống bên cạnh tôi.
Tôi nhìn mấy em trai vây quanh mình, ngoài mặt vẫn vững như chó già.
Mở điện thoại ra, đoạn chat vẫn dừng ở chỗ tôi nói đang ăn ngoài, anh hỏi có cần tới đón không, tôi nói không cần.
Đúng lúc này anh gửi tin nhắn mới tới.
Bảo bối: Về ký túc xá chưa?
Tôi: Rồi, chuẩn bị ngủ.
Bảo bối: Ừ, ngủ ngon.
Tôi: Ngủ ngon!
Chơi liền hai ván, đều là mạo hiểm.
Có lẽ vì trong đó có con gái, nên chơi cũng khá chừng mực.
“Trời ơi trời ơi trời ơi, kia có phải Trần Tuấn không?” Bạn thân như thấy ma, kéo vai tôi lắc mạnh.
Tôi nhìn theo ánh mắt cô ấy: “Đệt.”
Không chỉ có Trần Tuấn, mà còn cả một đám đàn em, bao gồm cả Chu Mặc, người tôi vừa mới nói ngủ ngon.
Mẹ nó, chơi lớn rồi.
Tôi quay sang nhìn bạn thân: “Tôi đi trước nhé, cậu có đi cùng không?”
Bạn thân không nhìn tôi: “Tôi nghĩ là không kịp rồi.”
Tôi quay đầu lại nhìn, vừa hay đối mắt với Chu Mặc.
Anh nhướng mày.
5
Tôi vội vàng quay đầu đi, tự thôi miên bản thân: “Mơ rồi mơ rồi, tất cả đều là giả, mình bị loạn thị…”
Bạn thân bật dậy khỏi sofa: “Đàn em giao cho cậu đấy.”
Chu Mặc gật đầu với cô ấy một cái: “Cảm ơn học tỷ.”
Sau đó anh ngồi xuống bên cạnh tôi: “Chơi cùng đi.”
Ở nơi người khác không nhìn thấy, anh thuận thế đặt tay lên eo tôi, giam tôi chặt trong vòng tay mình.
Tôi nhìn bạn thân bằng ánh mắt thâm thù biển hận.
Con đàn bà chết tiệt này bán đứng đồng đội sao?!
Bạn thân làm cho tôi một động tác “cố lên”.
Sau đó chạy đi tìm đàn em.
Cứ thế, tôi ngồi trong lòng Chu Mặc, nhìn chai rượu lại tiếp tục xoay.
Xui xẻo thế nào, lại xoay trúng tôi.
“Nói thật.” Tôi không dám chơi lớn nữa, liếc mắt nhìn sắc mặt Chu Mặc.
Anh trông khá thảnh thơi, tựa lưng vào sofa, hờ hững nghịch lọn tóc dài của tôi.
Một em trai cười hỏi: “Chị có mấy đối tượng mập mờ rồi?”
Tôi điên mất, em trai à, em đúng là đang chơi với lửa.
Tôi mơ hồ cảm nhận được bàn tay trên eo siết chặt hơn một chút.
Tôi nuốt khan một cái, sau đó nghe bên tai vang lên câu nói khẽ khàng: “Chị trả lời cho đàng hoàng.”
Trả lời cái gì chứ, đây chẳng phải câu hỏi đưa mạng sao?
Trả lời nhiều thì không vui, trả lời ít lại không tin.
“Bỏ qua tôi uống phạt.” Tôi cầm ly rượu trên bàn, liên tục uống ba ly.
Nhưng tôi đáng lẽ không nên làm màu, ngây thơ cho rằng tửu lượng của mình rất tốt.
Ba ly xuống bụng, đầu tôi đã bắt đầu choáng váng.
Chu Mặc bế ngang tôi lên: “Bọn tôi đi trước nhé.”
Sau đó đưa tôi ra khỏi quán bar.
Quán bar mở ở chỗ khá hẻo lánh, đầu tôi càng lúc càng nặng, nhìn cảnh vật cũng bắt đầu lắc lư.
“Chiêu Chiêu, chị say rồi.” Tôi mơ hồ nghe thấy giọng Chu Mặc vang lên phía trên đầu.
Tôi theo phản xạ phản bác: “Không say, tôi chỉ ngồi lâu quá nên chân hơi tê thôi.”
Thà chết còn hơn bị sỉ nhục, nói gì thì nói cũng không thể thừa nhận mình say.
Chu Mặc đặt tôi xuống, hai tay giữ lấy cánh tay tôi để tôi đứng vững: “Được, vậy anh hỏi chị, tại sao chị lại chơi game với mấy thằng con trai khác, còn lừa anh là đã về ký túc xá?”
Tôi không nói gì, chỉ thấy đầu đau nhức.
“Tại sao thấy anh thì lại định chạy?”
Tôi vẫn im lặng.
“Tại sao để người khác cũng gọi chị là chị?” Anh nhìn chằm chằm tôi.
Nghe câu hỏi này, đầu óc tôi tỉnh táo hơn một chút: “Thì… thì bọn họ tự gọi, em bảo sao được, miệng mọc trên người họ…”
Còn chưa nói xong, nụ hôn của Chu Mặc đã ập xuống.
Khác với nụ hôn trước đó, nụ hôn này mang theo sự mạnh mẽ áp đảo, anh cạy mở hàm răng tôi, xâm chiếm từng tấc lãnh địa.
Hôn suốt hai phút, đến khi tôi gần như không thở nổi anh mới buông ra.
“Biết sai chưa?” Anh cúi đầu nhìn tôi.
“Ưm…” Tôi vùi đầu vào hõm cổ anh, mùi chanh trên người anh luôn khiến người ta có cảm giác an tâm.
6
“Em còn chưa thấy tủi thân, vậy mà chị đã tủi thân trước rồi.”
Anh nghiêng đầu nhìn tôi, giọng nói mang theo chút bất lực.
Tôi không nói gì, hít sâu mấy hơi.
Chu Mặc vòng hai tay qua lưng tôi, ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vài cái: “Không tủi thân nữa nhé, được không?”
Tôi ngẩng đầu ra khỏi cổ anh, nhìn người vẫn thấy hơi lảo đảo.
Chậc, tôi thật sự không hiểu vì sao ba ly rượu đã có thể quật ngã tôi.
“Ngày mai còn…” Tôi lẩm bẩm mấy câu.
Chu Mặc hình như không nghe rõ, lại gần thêm chút nữa: “Ừ?”
“Tiết đầu.”
Một sinh viên đại học ưu tú, quên tên mình cũng không thể quên tiết đầu.
Người của tiết đầu, hồn của tiết đầu, tiết đầu đều là người trên người.
Hơn nữa ngày mai còn là tiết của sư thái diệt tuyệt.
Chết tiệt.
“Được, về ngủ.” Anh cười khẽ một tiếng.
Về ngủ?!
Rõ ràng là một câu rất bình thường, nhưng rốt cuộc là do tôi quá bậy bạ.
“Đi nổi không?” Anh nhìn tôi.
“…Có chân là được.”
Một đời hiếu thắng của phụ nữ Trung Quốc sao có thể gục ngã ở đây?!
Tôi bước chân về phía trước, mới đi được hai bước.
Mũi giày vốn có thù oán với tôi đã có một mối tình nồng cháy với mỏm đá trên đường.
“Đệt.” Cả người tôi đổ nhào về phía trước.
Trong lòng tôi có cả triệu con ngựa cỏ phi nước đại.
Không có cảnh tượng ngôn tình Chu Mặc từ phía sau ôm eo tôi rồi xoay 360 độ.
Chỉ có cảnh tôi quỳ sụp xuống, hai đầu gối hôn đất.
“Bái sớm vậy à?” Chu Mặc kéo tôi dậy.
Quỷ mới biết vừa rồi người đàn ông này đang làm gì.
Giờ còn có tâm trạng đùa giỡn.
Đầu gối truyền đến từng cơn đau nhói, chỗ này toàn là đường bê tông.
Một cú ngã khiến cơn đau thẳng tiến lên thiên linh cái của tôi.
Nước mắt do đau kích thích trực tiếp trào ra khỏi hốc mắt: “Hu hu hu, tôi xui chết mất…”
Hôm nay ra ngoài đúng là nên xem hoàng lịch.
Chân tôi duỗi thẳng cũng đau, Chu Mặc ngồi xổm xuống thổi nhẹ lên vết thương: “Phải băng lại một chút, phòng y tế đóng cửa rồi, đi hiệu thuốc mua ít thuốc, để anh băng cho chị.”
Anh đứng dậy, nhìn tôi nước mắt giàn giụa rồi khẽ cười một tiếng.
Cười cái đầu anh, lúc này còn cười được.
“Đàn ông đều là đồ cặn bã hu hu hu…” Tôi dùng mu bàn tay lau nước mắt.
May mà hôm nay tôi không trang điểm mắt quá đậm, không thì bây giờ chắc trông như ma.
“Ừ, cặn bã. Vậy cặn bã có thể bế chị đi hiệu thuốc không?” Chu Mặc nhướng mày.
Tôi hít mũi một cái, hơi dang tay ra.
“Ngốc, không bế kiểu đó.” Anh bế ngang tôi lên: “Như vậy mới không cọ vào vết thương.”
Tôi từ chối phát biểu.
“Không đi nổi thì đừng cố, dùng điện thoại gọi xe, đi hiệu thuốc.”
Tôi cực kỳ không phục: “Vậy sao em không từ phía sau ôm lấy tôi, để tôi khỏi ngã?”
Anh nhìn tôi: “Anh đứng cách chị hai ba mét, tốc độ ngã của chị quá nhanh, anh có bay tới cũng chưa chắc kịp đỡ.”
Tôi khẽ hừ một tiếng.
“Vậy thì sau này, anh sẽ luôn giữ khoảng cách bằng không với chị, đảm bảo sẽ không để chị ngã nữa.”
Không khoảng cách?
Đây là thứ tôi có thể nghe sao.
Tôi ngẩng đầu, mặt mờ mịt nhìn anh: “Chu Mặc, em không đúng rồi.”
“Là chị nghĩ lệch rồi.” Anh cười, sửa lại cho tôi.
Tôi: ……