Chương 1 - Mỹ Nhân Theo Đuổi Nam Thần
Tôi, một nữ sinh đại học xinh đẹp hào phóng, lại rất tinh thông trong việc giao tiếp tình cảm với sinh vật giống đực.
Nói đơn giản thì, một mỹ nhân cực kỳ giỏi câu đàn ông.
“Trời ơi, khóa tân sinh viên này được phết nha.” Bạn thân đưa điện thoại tới trước mặt tôi.
Tôi nhìn bài đăng trong diễn đàn trường trên màn hình, là ảnh chụp lén lúc tân sinh viên đang huấn luyện quân sự.
Mà trong bức ảnh được lan truyền điên cuồng kia, nổi bật nhất chính là cậu thiếu niên đang đứng trong đó.
Dù mặc đồng phục giống nhau, nhưng dáng người thẳng tắp và làn da trắng quá mức khiến anh nổi bật hẳn giữa đám đông.
Mày mắt anh mang ý cười, dường như đang trò chuyện với bạn học. Hốc mắt sâu cùng sống mũi cao thẳng, gương mặt này đặt vào giới giải trí cũng khó mà tìm được mấy người sánh bằng.
Tôi nhướng mày, lướt xuống xem bình luận phía dưới.
1L: Má ơi, đẹp trai bay nóc luôn. Ba phút, tôi muốn toàn bộ thông tin của người đàn ông này.
5L: Tân sinh viên khoa Công nghệ thông tin khóa này, tên Chu Mặc, hiện tại độc thân, đã lên bảng xếp hạng nam thần trường rồi.
8L: Quen rồi, rất không có trách nhiệm, làm tôi rung động xong lại không cho tôi địa chỉ.
15L: Các chị em rung động có thể dừng lại được rồi, tôi cùng khoa với anh ta, có một đàn anh không ưa anh ta nên khiêu khích, kết quả bị anh ta đè xuống đất đánh. Cuối cùng phải bồi thường ba bốn vạn, lúc anh ta trả tiền mắt còn chẳng chớp, còn cảnh cáo đàn anh đang nằm trên giường bệnh sau này đừng để anh ta nhìn thấy nữa.
24L: Thế này mà gọi là nam thần trường gì chứ, nói là bá chủ trường còn đúng hơn…
30L: Sao tôi lại càng rung động hơn vậy.
41L: Tôi chỉ muốn biết đàn anh bị đánh kia là ai, thảm thật sự…
……
Bình luận đặc sắc đến mức tôi lướt liền ba phút.
Cho đến khi tôi thấy bình luận của Đồng Thi Thi: “Đẹp thật, tôi muốn theo đuổi.”
“Ồ wow.” Tôi hứng thú bật cười một tiếng.
Sau khi bố mẹ ly hôn, tôi theo bố. Năm mười bốn tuổi, bố tái hôn với một người phụ nữ, từ đó tôi có thêm một cô em gái.
Quan hệ giữa tôi và cô em gái này không thể nói là không tốt, mà phải nói là cực kỳ cực kỳ tệ. Từ nhỏ cô ta đã thích giả ngoan trước mặt người lớn, thứ gì tôi thích cũng muốn giành với tôi một tay, gây chuyện thì đổ hết lên đầu tôi.
Vì vậy tôi và cô ta chơi chiêu ngầm với nhau, xem ai có thể hạ gục ai trước.
“Thích à?” Bạn thân thấy tôi mãi không nói gì, liếc tôi một cái.
“Sao lại không thích chứ, nhan sắc này đánh bại toàn bộ đàn ông trong danh bạ của tôi.” Tôi cười, mở điện thoại ra.
Gửi hàng loạt một câu: “Xin lỗi, bạn trai hay ghen, xóa nhau nhé.”
Sau đó xóa liền hơn chục đối tượng mập mờ.
Bạn thân nhìn thao tác mây bay nước chảy của tôi: “Chơi thật à? Cậu làm vậy cũng tổn thương trái tim thiếu niên của người ta quá đấy.”
“Không nỡ bỏ con thì không câu được sói, theo đuổi người ta thì cũng phải có chút thành ý chứ.” Xóa xong tôi soi gương dặm lại trang điểm.
“Ngoài đẹp trai ra thì cũng có gì đâu.” Bạn thân nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ.
“Lần này tôi thật sự muốn ổn định rồi.” Tôi thề thốt chắc nịch.
“Hừ hừ.”
2
“Chiêu Chiêu, tớ đi xem đàn em tiểu học đệ đánh bóng rổ, cậu đi không?”
“Đàn em?” Tôi liếc nhìn lớp trang điểm tinh xảo của cô ấy.
“À đúng đúng, đàn em mới quen… À đúng rồi, hình như Chu Mặc cũng đi.”
Nghe đến hai chữ Chu Mặc, tinh thần tôi lập tức tỉnh táo hẳn.
Mặc chiếc váy mà tôi cho là dịu dàng đoan trang nhất, kéo bạn thân chạy thẳng tới sân bóng rổ.
Chu Mặc rất nổi bật, dù ở giữa đám đông cũng có thể nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Lúc này anh đang ném rổ, động tác trông có phần hờ hững.
Tôi cũng rất tò mò không biết anh làm cách nào mà bách phát bách trúng được.
Tôi đi tới bên cạnh bạn thân, cô ấy đang trò chuyện với một cậu em trai trông rất ngoan ngoãn.
Phải công nhận, đàn em khóa này nhìn chung đều khá ổn, cho dù cuối cùng không cua được Chu Mặc, mấy em trai ở đây cũng rất đã mắt.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, tôi đã muốn tự tát mình một cái.
Còn chưa theo đuổi mà đã nghĩ tới phương án B rồi.
“Giới thiệu cho cậu, đây là bạn thân của tớ, Đồng Chiêu Chiêu.” Bạn thân khoác tay lên vai tôi.
Tôi mỉm cười: “Chào em.”
“Chào chị, em tên là Trần Tuấn.” Giọng cậu em cũng rất non nớt.
Bạn thân nháy mắt với tôi: Thế nào, được không.
Tôi gật đầu, khóe miệng không kìm được mà cong lên.
“Không giới thiệu cho tôi à?” Đột nhiên một giọng nói trầm thấp trong trẻo xen vào, nhất thời tôi chưa kịp phản ứng.
Là Chu Mặc.
“Chu Mặc, đây là học tỷ khoa Công nghệ thông tin Lý Y Miên, còn đây là bạn cô ấy, Đồng Chiêu Chiêu.”
Tôi nhận ra ánh mắt Chu Mặc nhìn sang tôi, liền thoải mái đối diện với anh, sau đó nở một nụ cười.
Chu Mặc nhướng mày, trông có phần phóng khoáng hơn.
“Hay là thêm QQ đi, sau này có chuyện gì cũng có thể tìm bọn chị giúp.” Bạn thân tranh thủ cơ hội, rút điện thoại ra.
Tôi cũng lấy điện thoại, quét mã QR của cậu em.
Đến lượt Chu Mặc, tôi đột nhiên nhớ ra một chuyện.
Chết tiệt, quên mất danh bạ QQ!!!
Mấy cái nhật ký không gian cổ lỗ sĩ của tôi còn chưa xóa!!!
Tôi suy nghĩ khả năng xóa sạch không gian ba năm gần đây trong vòng ba giây của mình, rồi quyết định từ bỏ.
Ngay lúc tôi chuẩn bị thoát QQ giả vờ hết pin, mã QR đã được quét xong.
Nhìn kết quả hiện trên điện thoại, trong đầu tôi từ từ hiện ra một dấu hỏi chấm.
Tôi mẹ nó lại có QQ của Chu Mặc?!
Quá đáng hơn nữa là tôi còn không đặt cho anh bất kỳ ghi chú nào.
Chuyện này, không quá vô lý sao.
“Hai người quen nhau à?” Bạn thân trợn tròn mắt nhìn tôi.
Ai cũng biết, im lặng là vàng.
“Bọn tôi học chung cấp hai.” Chu Mặc lên tiếng trước.
Sau khi nhớ lại hai giây, tôi chậm rãi nhướng mày.
Hồi cấp hai, tôi đúng là vì mở rộng quan hệ mà add rất nhiều người.
Tốt nghiệp cấp hai thì hầu như không liên lạc nữa, nhưng nhìn danh bạ cả trăm người tôi cũng lười xóa.
Chu Mặc có lẽ chính là được add vào thời điểm đó.
“Vậy thì đúng là cũng có duyên thật.” Tôi cười nhìn anh.
Chu Mặc liếc tôi một cái, khóe môi nhếch lên.
Nói thật, tiến triển đến lúc này tôi đều cảm thấy vô cùng thuận lợi.
Nhưng hai giây tiếp theo khiến tôi hối hận vì đã không xem ngày.
Đánh chết tôi tám đời cũng không ngờ được.
Sân bóng rổ rộng thế này, không khí tốt thế này, quả bóng kia lại có thể chuẩn xác đập trúng tôi như vậy.
Đúng vậy, một cậu em ném rổ không trúng, quả bóng bay thẳng về phía đầu tôi.
Tôi bị đập đến choáng váng, ôm trán ngồi xổm xuống.
“Đệt.” Bạn thân văng tục, ngồi xuống xem vết thương của tôi.
“Chị không sao chứ?” Cậu em kia chạy tới, tôi vội xua tay.
“Không biết đánh thì đừng đánh.” Tôi nghe thấy giọng Chu Mặc, có chút nghiêm túc.
“Xin lỗi chị.”
“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi.” Trán bên phải của tôi bị đập đỏ một mảng, còn có một vết trầy khá rõ.
Sau này nghe bạn thân nói, lúc đó tôi ngồi xổm dưới đất, mắt còn ngấn nước, trông còn đáng thương hơn cả bạch liên hoa.
“Có đau không bảo bối.” Bạn thân thổi nhẹ vào vết thương cho tôi.
“Không sao, sát trùng là được.” Tôi dụi mắt, đứng dậy.
“Tôi đi cùng chị.” Chu Mặc nhìn vết thương của tôi, trong mắt dường như lóe lên một tia xót xa.
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy vết thương này, không lỗ.
Tôi lập tức gật đầu: “Làm phiền em.”
Bạn thân véo tôi một cái ở eo, dùng giọng chỉ hai chúng tôi nghe được nói: “Giữ ý tứ chút đi.”
Tôi lườm cô ấy một cái, cùng Chu Mặc đi về phía phòng y tế.
Cô giáo phòng y tế nhìn vết thương của tôi: “Sao lại bị bóng rổ đập trúng thế này?”
“Mất tập trung, không để ý.” Tôi thành thật trả lời.
Cô giáo dường như hiểu ra điều gì đó, liếc nhìn Chu Mặc phía sau tôi, thở dài: “Cũng không thể chỉ mải nhìn bạn trai chứ, trước đây có sinh viên bị đập đến chấn động não rồi đấy.”
Nghe lời cô giáo, tôi cong môi cười: “Em biết rồi ạ.”
Tôi không nhìn thấy biểu cảm của Chu Mặc.
Nhưng lúc này tôi sung sướng đến bay lên.
“Thuốc tiếp theo này có thể hơi đau, em nắm tay bạn trai một chút, cố chịu nhé.” Cô giáo cúi đầu, dùng tăm bông chấm thuốc.
Chu Mặc kéo tay tôi, đặt lên cánh tay anh.
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy vết thương này đúng là đến để báo ân!!!
Nghe tôi nói cảm ơn em, vì có em mà bốn mùa đều ấm áp…
Cho đến khi tăm bông thật sự chạm vào vết thương của tôi.
“Hu hu hu…”
Tôi mới hiểu ra, thì ra “hơi đau” lại đau đến mức này.
Cô giáo ơi, nói câu đó cô không thấy lương tâm cắn rứt sao?!
Tôi không dám văng tục, nhưng thật sự là sợ đau.
Bất giác siết chặt cánh tay Chu Mặc.
Đợi đến khi bôi thuốc xong, tôi phản ứng lại, buông tay anh ra, trên đó hiện rõ một vết đỏ.
Tay tôi trượt xuống, nắm lấy tay anh.
Tôi rõ ràng cảm nhận được Chu Mặc cứng người trong chốc lát.
Tôi cười ngọt ngào: “Cảm ơn cô giáo.”
Sau đó đứng dậy khỏi ghế: “Đi thôi, bạn trai.”
Hai chúng tôi cứ thế yên lặng đi xuống dưới lầu phòng y tế.
“Chị thích à?” Chu Mặc nhìn bàn tay hai chúng tôi đang nắm lấy nhau.
Khoảnh khắc này, tôi thấm thía sâu sắc sự khác biệt giữa “học tỷ” và “chị”.
Adrenaline tăng vọt.
Tôi cười nhẹ, buông tay ra: “Cảm ơn em.”
Không gọi bạn trai như trong phòng y tế nữa.
Chu Mặc nhìn tôi một lúc, sau đó liếc thấy vết thương trên trán tôi: “Lần sau chú ý một chút, đừng để bị đập nữa.”
“Vậy lần sau nếu tôi lại bị đập trúng, em vẫn sẽ đưa tôi đến phòng y tế chứ?” Tôi nhìn vào đôi mắt đen như mực của anh.
“Nếu chị cần.” Anh cười một cái, lúc này tôi mới phát hiện bên khóe môi anh có một lúm đồng tiền nhạt.
Chết tiệt, anh thật sự quá biết thả thính.
3
“Nhớ thay thuốc, sáng tối mỗi lần một lần, vết thương cũng đừng để dính nước.”
Về tới ký túc xá, tôi nhận được tin nhắn của Chu Mặc.
Tôi thêm ghi chú cho anh là “Chu”.
“Anh có thể nhắc tôi thay thuốc không, trí nhớ tôi kém lắm.”
Cái này chẳng phải còn hơn mỗi ngày chào buổi sáng buổi tối sao.
“Đặt báo thức, đến giờ thì thay thuốc.”
Tình yêu của đàn ông, hư vô mờ mịt.
“Bây giờ ngoài trời 40 độ, nhưng tim tôi lạnh buốt lạnh buốt.”
Gửi xong tin nhắn, tôi quay đầu nhìn sang bạn thân.
“Cậu với cậu đàn em kia…”
“Cũng coi như có tiến triển rồi, tôi hứa sau này mỗi lần cậu ấy đánh bóng tôi đều qua đưa nước.” Bạn thân tự tin nói.
“Chiêu cũ rích, nhưng tôi thích. Sau này nhớ mang tôi theo khi đưa nước.” Tôi gửi cho cô ấy một nụ hôn gió.
Sau đó tôi nhớ ra chuyện gì đó, nhíu mày nói: “Hồi cấp hai tôi chắc không có phốt gì đâu nhỉ.”
“Cậu không yêu sớm đã là tốt lắm rồi, quản gì việc anh ta còn nhớ hay không mấy phốt hồi cấp hai của cậu.”
Tôi cố gắng nhớ lại mình hồi cấp hai từng làm những gì.
Cãi nhau với kẻ thù trong không gian QQ, viết hẳn một bài tiểu luận 800 chữ không chửi thề.
Giờ ra chơi lén chạy xuống tầng một ngắm đàn em tiểu học mới chuyển tới, kết quả đụng phải thầy giám thị đang gọi điện làm nũng với vợ.
Vì muốn để lại ấn tượng tốt nên kiên quyết cho người khác mượn ô, còn mình thì đội mưa về nhà, cuối cùng sốt tới 40 độ.
…
Đúng là những chuyện tôi có thể làm ra thật.
Phốt thì có phốt, nhưng lâu đến mức chính tôi cũng không nhớ rõ.
“Chắc là… không sao đâu.” Tôi yếu ớt lên tiếng.
Liên tiếp mấy ngày, tôi đều theo bạn thân đi đưa nước, tiện thể trêu chọc Chu Mặc một chút.
“Nói thật nhé, Chu Mặc nhìn thì lạnh lùng, nhưng thực ra dễ thương chết đi được.” Sau một tuần ở chung, tôi rút ra kết luận này.
Bạn thân nhìn tôi bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Có lần tôi mặc váy ngắn, vạt váy chỉ tới trên đầu gối, trước khi ra sân Chu Mặc giả vờ tùy ý khoác áo của anh lên đùi tôi.
Tôi cười trêu anh: “Chân tôi không đẹp sao?”
“Người khác không được nhìn.” Tôi liếc thấy vành tai anh đỏ lên một mảng.
Rõ ràng là gà mờ, còn giả vờ làm cao thủ tình trường trước mặt tôi.
Một buổi sáng nọ, tôi định đi tìm Chu Mặc ăn cơm.
“Ăn cùng nhau nhé.” Tôi nhắn tin cho anh.
Hơn hai mươi phút trôi qua anh vẫn chưa trả lời.
Khiến tôi nhất thời nghi ngờ có phải mình quá chủ động hay không.
“Bzzz.” Điện thoại rung hai cái.
Tôi cầm lên xem, là tin nhắn của bạn thân.
“Wok, Chiêu Chiêu mau tới đi, Đồng Thi Thi đang ở dưới ký túc xá nam cùng Chu Mặc!”
Tôi nhìn tin nhắn rồi chạy thẳng ra khỏi ký túc xá.
“Hai phút, tôi tới ngay.”
Điện thoại lại rung thêm mấy lần, chắc là bạn thân nhắn tiếp, tôi nhét vào túi không thèm để ý.
Mẹ nó, suýt thì quên mất Đồng Thi Thi.
Trong đầu tôi hiện lên cảnh Chu Mặc nắm tay Đồng Thi Thi gọi “chị”.
Chết tiệt, đàn ông quá biết thả thính cũng không phải chuyện tốt gì.
Biết thế đã ra đứng chờ anh dưới ký túc xá nam rồi.
“Chu Mặc!” Tôi gọi anh từ phía sau.
Chu Mặc quay người lại, trong ánh mắt nhìn tôi không hề có vẻ kinh ngạc.
Ngược lại, Đồng Thi Thi thì đầy vẻ chấn động.
“Sao cô lại tới đây?” Cô ta nhìn tôi.
Tôi cao hơn Đồng Thi Thi nửa cái đầu, cúi xuống nhìn cô ta, trong mắt mang theo sự khinh thường.
Tôi không trả lời, mà trực tiếp nắm lấy tay Chu Mặc kéo về phía căn tin.
“Đi thôi, đi ăn cơm.”
Thẳng thừng lướt qua Đồng Thi Thi.
Dù không nhìn thấy biểu cảm của cô ta, nhưng tôi đoán lúc này cô ta chắc đã tức đến bay lên rồi.
Nghĩ thôi đã thấy có thể ăn thêm mấy bát cơm.
“Chị thường xuyên kéo tay người khác sao?” Đi được một đoạn, Chu Mặc lên tiếng.
“Vậy em thường xuyên gọi người khác là chị sao?” Tôi hỏi ngược lại, quay đầu nhìn anh.
“Học tỷ thì nhiều, chị chỉ có em.” Ánh mắt anh không có chút chột dạ hay hoảng loạn nào.
Nói thật, tôi bị câu này làm cho vui đến mức muốn bay lên.
Nhưng tôi phải tỉnh táo, bây giờ không phải lúc để mê trai.
“Tôi không kéo tay người khác, nhưng em không phải người khác.” Tôi cong môi nhìn anh.
Anh không biểu cảm, nhìn thẳng về phía trước, không biết đang nghĩ gì.
“Tôi nhắn tin cho em sao em không trả lời?” Tôi buông tay ra.
“Nãy anh đang tắm, anh có trả lời mà.”
Tôi mở điện thoại lên, quả nhiên thấy tin nhắn anh gửi.
Chu: Ừ.
Chu: Nãy anh đang tắm nên không thấy.
Chu: Gặp nhau ở căn tin nhé.
“Vậy em nói gì với Đồng Thi Thi?” Tôi tắt điện thoại.
“Cô ấy rủ anh tham gia câu lạc bộ nhảy múa, anh nói không có thời gian.” Anh vẫn không có biểu cảm gì.
“Vậy em thích cô ấy không?” Tôi trước giờ luôn đánh thẳng.
Thích là thích, không thích là không thích.
“Không thích.” Chu Mặc trả lời rất nhanh, như thể không cần suy nghĩ.
“Trả lời nhanh vậy, thế em thích kiểu người thế nào?” Tôi thử dò hỏi.
Anh nhìn tôi một lúc, rồi nói: “Làm bạn gái anh đi.”
Tôi sững người một chút, trong mắt anh mang theo vẻ không thể đoán được.
Cứ… sao tôi lại có cảm giác anh thay đổi rồi.
Ý nghĩ này tồn tại chưa tới ba giây thì đã bị tôi gạt bỏ.
“Đột ngột vậy sao? Biết thế hôm nay tôi đã trang điểm đẹp hơn chút rồi.” Lần đầu tiên tôi có chút hoảng loạn, nhưng ngoài mặt vẫn vững như chó già.
Giống như chỉ đang đùa giỡn như thường ngày.
Cho đến khi nụ hôn của Chu Mặc rơi xuống, như lông vũ nhẹ lướt qua môi, hơi thở trên người anh lập tức bao trùm lấy tôi.
Khoảng ba giây sau, anh ghé sát tai tôi.
“Chị ngày nào cũng rất đẹp.”
Có phải quá đáng rồi không.
Quá đáng ở chỗ quá biết thả thính.