Chương 6 - Mưu Kế Giữa Hai Nữ Nhân

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tất cả… tất cả đều là do ả hại ta thành ra thế này!

“Báo ứng? Báo ứng?!” — Liễu Như Yên cười khẽ, giọng điệu ngả nghiêng, thần sắc lộ rõ sự điên loạn — “Ta trọng sinh trở về… là ông trời ban cho ta cơ hội báo thù! Là để ta hưởng vinh hoa phú quý! Sao lại biến thành báo ứng được?! Ta không tin! Ta không tin!”

Nàng ta đột ngột bò dậy, lao tới khung cửa sổ mục nát nơi nhà kho, gào thét về phía bóng đêm:

“Tô Vãn! Đồ độc phụ! Ngươi nhất định sẽ chết không toàn thây! Cho dù ta có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi——!!”

Đáp lại nàng, chỉ có tiếng bà tử canh giữ hừ lạnh khó chịu, cùng cơn gió đêm lạnh buốt rít gào.

Cửa nhà kho, nhiều ngày chưa từng mở.

Không cơm, không nước.

Liễu Như Yên đói khát lả người, thân thể rét run, bụng dưới vì cơn đau mơ hồ mà càng thêm hoảng loạn. Nàng biết… mình sắp chết mất rồi.

Đúng lúc ý thức mờ mịt, cửa nhà kho “kẽo kẹt” mở ra một khe nhỏ.

Một bóng người quen thuộc lách vào — Vương bà tử!

Ánh mắt Liễu Như Yên trong nháy mắt bừng sáng, giọng khàn đặc mà vẫn tràn trề hy vọng:

“Vương mama! Là ngươi! Mau! Mau cứu ta ra ngoài! Ta biết ngươi trung thành với ta mà! Là Tô Vãn ép ngươi phải hại ta đúng không? Mau dẫn ta đi!”

Trên mặt Vương bà tử chẳng còn vẻ nịnh nọt như trước. Bà đi đến gần, ánh mắt phức tạp — có chút thương hại… nhưng nhiều hơn là băng lãnh.

“Di nương… lão nô tới… là để đưa người lên đường.”

“Đưa… đưa lên đường?” Liễu Như Yên sững người.

Vương bà tử lấy ra từ ngực áo một bọc giấy dầu, bên trong là hai chiếc bánh bao cứng ngắc và một bình nước nhỏ.

“Ăn đi, uống miếng nước… ít ra cũng nên làm một hồn ma no bụng.”

Ánh mắt nàng ta run rẩy nhìn chằm chằm vào bánh bao và bình nước lạnh băng, rồi lại ngước nhìn khuôn mặt vô cảm của Vương bà tử. Một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân xộc thẳng lên đỉnh đầu.

“Ngươi… ngươi nói vậy là có ý gì? Ai muốn giết ta?! Là Thẩm Nghiễn?! Hay là lão gia?!” Nàng kinh hoảng lùi lại.

Vương bà tử khẽ thở dài:

“Di nương, đừng trách lão nô nhẫn tâm. Chuyện này… ngài làm ầm đến mức này, mặt mũi Thẩm gia đã bị ngài làm mất sạch. Lão gia, thiếu gia… đều không thể giữ ngài lại nữa. Ý của tộc lão… là để ngài ‘bệnh mất’.”

“Bệnh… mất?!” Liễu Như Yên thét lên the thé. “Không! Ta không muốn chết! Vương mama! Ngươi giúp ta! Giúp ta trốn đi! Ta cho ngươi tiền! Toàn bộ gia sản ta đều cho ngươi!”

“Trốn?” Vương bà tử bật cười khẽ, ánh mắt lộ rõ sự châm chọc, “Di nương, ngài còn chưa nhìn rõ sao? Ở cái đất Giang Ninh này, ngài còn chạy được đi đâu? Tô tiểu thư… sẽ không bao giờ để ngài sống.”

Chỉ một tiếng “Tô Vãn” đã khiến Liễu Như Yên rùng mình như bị rắn độc cắn.

“Là… là ả sai ngươi tới?” Nàng gắt gao túm lấy vạt áo của Vương bà tử.

Bà ta gỡ tay nàng ra, giọng thấp và nặng nề:

“Xét tình chủ tớ bao năm, lão nô nói cho ngài biết một chuyện… Cái thai trong bụng ngài… là giả.”

“Giả…?!” Ánh mắt Liễu Như Yên trợn to, đồng tử co rút dữ dội, “Ta biết mà! Ta biết rõ là giả! Là Tô Vãn giở trò đúng không?!”

“Phải… cũng không hẳn.” Vương bà tử nhìn xuống, trong mắt thoáng qua một tia phức tạp. “Phương thuốc kia quả thật là do Tô tiểu thư đưa — tinh diệu vô cùng. Có thể làm mạch tượng giống hệt phụ nữ mang thai, cho dù là đại phu lão luyện cũng khó phân biệt được thật giả… Nhưng…”

Bà ta ngừng một chút, nhìn vào ánh mắt đột ngột sáng lên của Liễu Như Yên, tàn nhẫn bồi thêm:

“Nhưng thứ thuốc đó có một đặc tính — uống vào, mạch tượng sẽ như mang thai thật, bụng sẽ dần hiện dấu hiệu mang thai… nếu trong bảy ngày không uống giải dược độc môn…”

Bà ta ghé sát tai nàng, giọng khẽ như hơi quỷ thổi:

“… giả thai sẽ hóa thật, thai phá huyết đổ, thần tiên cũng khó cứu.”

Máu trên mặt Liễu Như Yên rút sạch chỉ trong một hơi thở. Nàng như bị sét đánh trúng, cả người đông cứng, thậm chí quên cả hít thở.

Giả thai… hóa thật? Thai phá… huyết đổ?

Hôm nay… là ngày thứ mấy rồi?

Nàng run rẩy nhớ lại — trước khi bị giam, bụng đã âm ỉ đau rồi…

“AAAA——!!!”

Tiếng thét bén nhọn xé toạc màn đêm, thảm thiết đến mức chẳng giống tiếng người.

Liễu Như Yên điên cuồng cào cấu bụng mình, như muốn móc ra thứ đang nuốt lấy mạng sống của nàng ta.

“Không… không muốn chết… Tô Vãn!! Đồ ác độc!! Giải dược! Đưa ta giải dược——!!”

Nàng lao về phía Vương bà tử, nhưng đã bị đẩy ngã mạnh xuống đất.

Vương bà tử nhìn nàng phát cuồng, ánh mắt dần lạnh như sắt, chút thương hại còn sót lại cũng tan biến, chỉ còn lại một tia hả hê kín đáo.

“Giải dược?” Bà lạnh giọng cười. “Di nương, ngài thật sự nghĩ Tô tiểu thư sẽ để ngài sống à? Nàng có lời muốn gửi ngài.”

Bà ta ngửa mặt, bắt chước giọng nói lạnh như băng của ta, từng chữ gằn rõ:

“‘Liễu Như Yên, kiếp trước ngươi nợ ta một mạng. Kiếp này, chính tay ta tiễn ngươi xuống địa ngục. Trên đường Hoàng Tuyền… từ từ mà nghĩ xem, đời sau nên làm người thế nào.’”

Nói xong, Vương bà tử không liếc nàng thêm lấy một cái, xoay người, đóng sập cửa nhà kho.

Trong bóng tối, tiếng thét của Liễu Như Yên rền vang như dã thú bị dồn đến đường cùng, hòa vào gió lạnh rít bên ngoài… bi thương, tuyệt vọng, cũng đầy phẫn hận.

Một kiếp nàng tính kế, hại người đoạt lợi.

Đến cuối cùng — lại chết bởi chính trò mà mình từng chơi.

Trong nhà kho, chỉ còn lại tiếng gào thét khản đặc và tiếng móng tay cào loạn của Liễu Như Yên trong cơn tuyệt vọng đến tột cùng.

“Tô Vãn——!! Cho dù ta có hóa thành quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi——!”

“Thẩm Nghiễn! Ta hận ngươi! Ta hận các ngươi! Ta hận tất cả——!”

“Giải dược… đưa ta giải dược… ta không muốn chết… ta không muốn chết a…”

Tiếng hét ấy dần nhỏ lại, biến thành những tiếng rên rỉ đau đớn, đứt quãng như hơi tàn của một con thú hấp hối.

Cơn đau dưới bụng càng lúc càng dữ dội — như có vô số lưỡi dao đang xoáy bên trong.

Chất lỏng nóng ấm không thể khống chế được ứa ra, thấm ướt xiêm y mỏng manh, rồi loang thành một mảng đỏ sẫm trên lớp rơm lạnh giá.

Nàng ta co rút người, toàn thân run rẩy, từng cơn co giật dữ dội khiến ý thức bị nuốt trọn bởi bóng tối và đau đớn.

Trước khi rơi vào màn đêm vĩnh hằng, trong đôi mắt đã đục ngầu ấy, thứ cuối cùng phản chiếu —

là khoảng trời xám xịt bên ngoài khung cửa sổ mục nát…

và gương mặt điềm tĩnh, nở nụ cười lạnh lẽo của Tô Vãn.

Nàng ta há miệng, muốn buông lời nguyền rủa — nhưng chỉ kịp phun ra một ngụm máu tanh đặc quánh.

Trọng sinh một đời, mưu sâu tính kỹ.

Cuối cùng lại là tự tay nàng… ép mình vào chỗ chết.

Tin dữ truyền đến tiểu viện của ta khi ta đang tưới chậu lan mực.

Xuân Đào hớt hải chạy vào, mặt đỏ bừng, ánh mắt rực lên sự sung sướng khi đại thù được báo:

“Tiểu thư! Chết rồi! Liễu di nương chết rồi! Cả gian nhà kho toàn là máu, đại phu nói là… là ‘sẩy thai huyết băng’, không cứu kịp!”

Tay ta đang cầm gáo tưới khẽ khựng lại.

Nước trong gáo ào ào rơi xuống, lăn thành từng giọt trong suốt trên lá lan xanh mướt.

“Ừ.” Ta nhàn nhạt đáp, tiếp tục tưới nước, động tác vững vàng như chưa từng có sóng gió.

“Bên Thẩm gia giờ… loạn thành một nồi cháo rồi. Lão gia tức đến phát bệnh, thực sự bị trúng gió, nằm liệt trên giường. Còn thiếu gia… nghe nói sau khi biết Liễu di nương chết, đã tự nhốt mình trong phòng suốt một ngày một đêm, như hóa ngốc rồi.”

Xuân Đào nói, giọng pha lẫn cảm khái và khoái trá.

Ta tưới xong nước, đặt gáo xuống, lấy khăn mềm lau khô từng phiến lá.

Nắng xuân xuyên qua khung cửa sổ, đổ lên cánh hoa trắng muốt — lặng lẽ, đẹp đẽ đến chói mắt.

“Biết rồi.” — giọng ta vẫn bình thản. — “Lấy mấy cuộn gấm Thục mới về từ cửa hàng lụa ra, ta xem hoa văn thế nào.”

“Tiểu thư…” Xuân Đào nhìn gương mặt điềm nhiên của ta, khẽ ngập ngừng.

“Người… không buồn chút nào sao?”

“Buồn ư?” Ta ngẩng đầu nhìn ra khoảng sân tràn ngập ánh dương, khóe môi chậm rãi cong lên một đường cong nhàn nhạt nhưng sắc lạnh.

“Tại sao phải buồn?”

“Từ nay về sau, sẽ không còn ai dám gây phiền phức cho ta nữa.”

“Bầu trời Giang Ninh này… xem ra cũng xanh hơn rồi.”

Ta đặt chiếc khăn xuống, khẽ vuốt ngọn lá lan mềm mại.

“Xuân Đào, chuẩn bị xe.”

“Chúng ta đi xem khu xưởng thêu mới mở ở phía đông thành. Nghe nói vị trí tốt, người qua lại cũng đông.”

“Sau này… nơi đó sẽ mang họ Tô.”

Ánh nắng ấm áp bao phủ cả người.

Vòng tay chạm vào chiếc khuyên cửa mới sáng bóng, lớp đồng thẫm màu, trơn láng và vững chắc.

Ta dùng sức đẩy cánh cửa viện mới.

Kẽo kẹt ——

Tiếng bản lề vang lên rõ rệt trong con ngõ yên tĩnh.

Bên trong là một khu sân quét dọn sạch sẽ, nền lát đá xanh mấy gốc mai mới trồng đâm chồi lộc biếc.

Ánh nắng rực rỡ không bị che chắn, rót xuống khắp sân, sáng rực rỡ.

“Tiểu thư, vòng khuyên cửa này sáng thật đấy!” Xuân Đào hí hửng nói phía sau.

Ta giơ tay khẽ vuốt đường vân mây khắc trên khuyên đồng lạnh lẽo.

“Ừ,” ta khẽ đáp, bước qua bậc cửa,

“— khá nặng.”

Nặng — là sức nặng của một khởi đầu mới.

Cũng là trọng lượng của sự tự do, khi quá khứ và xiềng xích đã bị ta dứt bỏ hoàn toàn.

 

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)