Chương 7 - Mười Năm Trong Cung Cạnh Tranh
Nó xách hộp thức ăn, đứng ngoài cung Thải Tang lấy lòng, giống hệt ta năm nào đứng giữa tuyết đợi nó:
“Mẫu phi, Du Nhi muốn quay về bên người.”
Nó thông minh hơn Diễm Nhi, thông minh đến mức khiến ta sợ hãi.
Ta không muốn gặp nó, chỉ sai cung nhân mang lời ra:
“Tứ hoàng tử hãy quay về đi.
Với thân phận như ta, không xứng làm mẫu phi của người.”
Nhưng lòng ta vẫn không nỡ, nên sai người tiễn nó về.
Du Nhi quay đầu cầu xin huynh trưởng Diễm Nhi, nhét hộp thức ăn vào tay nó:
“Tam ca, huynh giúp ta xin mẫu phi đi.”
Diễm Nhi sợ ta khó xử, nhận lấy hộp, đồng ý.
Nhưng thức ăn mà Du Nhi mang đến có độc.
May mà thạch tín có vị đắng chua, Diễm Nhi ăn không nhiều, nên không nguy hiểm đến tính mạng.
Phó Vinh đã trao Phượng ấn vào tay ta, đang bận xử lý tàn dư của họ Triệu, không có thời gian lo chuyện bẩn thỉu trong hậu cung, liền để ta toàn quyền xử trí.
Khi chiếu chỉ phế hậu thành thứ dân, giam lỏng trong hành cung ban xuống, Phó Du không thể tin nổi mà chửi rủa:
“Trên đời này làm gì có mẫu thân không yêu con mình! Người sinh ra con, sao có thể mặc kệ con được?
Nó chỉ là đứa con hoang của phi tần thất sủng, con mới là cốt nhục thật sự của người!”
Năm xưa ta cũng như Diễm Nhi, vì muốn giữ lại người mình yêu mà làm ra biết bao chuyện ngốc nghếch.
Nhịn ăn nhịn mặc, cắt thịt rút máu, có thể đứng giữa tuyết cả ngày chỉ để được nhìn thêm một lần.
Ngày đó, Diễm Nhi trùm chăn khóc nức nở, khiến ta như nhìn thấy chính mình năm ấy.
Diễm Nhi nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta:
“Mẫu thân đừng buồn, còn có Diễm Nhi mãi mãi ở bên mẫu thân.”
Qua năm mới, Phó Vinh lập ta làm Hoàng hậu, giao việc dưỡng dục hoàng tử và chuẩn bị tuyển tú cho ta:
“Nàng hiền thục hơn Triệu thị khi xưa, sau này nếu có thêm hoàng tử, cũng đều giao cho nàng nuôi dạy.”
Diễm Nhi nghe được, nghiêm túc hỏi ta:
“Nếu phụ hoàng có con mới, cũng đưa về cho mẫu thân nuôi sao?
Vậy bên cạnh mẫu thân, sẽ không chỉ có một mình Diễm Nhi nữa, đúng không?”
Ta nghĩ Phó Vinh đã nói vậy thì chắc chắn sẽ làm thật.
Thấy ta gật đầu, Diễm Nhi cũng gật đầu:
“Con hiểu rồi.”
Ta chỉ nghĩ nó hỏi vậy cho có, cũng không để tâm.
Nhưng chiếu chỉ mở đại tuyển vừa ban xuống, Phó Vinh liền lâm bệnh. Thái y nói là trúng độc.
Tra đi tra lại, manh mối thạch tín lại lần nữa chỉ về phía cung cấm của phế hậu. Tội lỗi của họ Triệu lại chồng thêm một tầng.
Quốc gia không thể một ngày không vua, Diễm Nhi dưới danh nghĩa của ta, là Thái tử danh chính ngôn thuận.
Ngày Diễm Nhi đăng cơ, đúng lúc tròn sinh thần của ta.
Nó nháy mắt ra vẻ thần bí, nói đã chuẩn bị cho ta một món đại lễ.
Một chiếc xe ngựa đưa ta ra khỏi bức tường cung điện cao cao, lắc lư chầm chậm như mười ba năm trước từng chở ta tiến cung.
Xe dừng trước một căn nhà, cửa lớn mở toang, một tiểu nha hoàn xa lạ bước ra đón ta xuống xe.
Bên trong bày biện y hệt như xưa, trên bàn đặt một chén canh măng đùi vịt nóng hôi hổi, bên cạnh là một đĩa thịt viên chiên.
Ta bỗng quay phắt lại, cha mẹ đã mười ba năm chưa gặp, tóc đã hoa râm, đang đứng phía sau, nhìn ta bằng ánh mắt hiền từ.
A nương ta rưng rưng nước mắt, vừa cười vừa trách:
“Con lại chạy đi đâu nghịch ngợm thế này?
“Sao giờ mới chịu về nhà?”
________________________________________
Phiên ngoại của Phó Diễm:
Mẫu phi rất ghét ta.
Bà luôn nói từ khi sinh ta, sắc đẹp và sủng ái đều không còn nữa.
Vì vậy, mỗi lần phụ hoàng không đến, bà lại trút hết oán hận lên người ta.
Có lần mẫu phi tức giận, bắt ta mặc áo đơn đứng giữa sân giữa trời rét.
Ta lạnh đến phát bệnh, phụ hoàng lo đến nỗi ngày nào cũng đến cung bà thăm nom.
Sau khi phụ hoàng đi, mẫu phi nhìn ta rất lâu, lâu đến mức khiến ta sợ hãi, rồi đột nhiên ôm ta vào lòng như báu vật.
Mùi phấn son trong vòng tay bà nhắc nhở ta:
Chỉ khi bệnh, Phó Diễm mới có giá trị.
Từ đó, ta hay bị bệnh.
Trên giường bệnh, mẫu phi trang điểm tinh xảo, đóng vai người mẹ dịu dàng lo lắng, khiến phụ hoàng thương xót.
Mỗi lần ta khỏi bệnh, ân sủng và phần thưởng của phụ hoàng đều đổ về.
Trang sức lấp lánh, gấm vóc rực rỡ.
Mẫu phi thử từng món một trước gương, ngắm nhìn nhan sắc của mình.
Nhưng khi trong cung con cái ngày càng đông, phụ hoàng cũng dần mất kiên nhẫn với một hoàng tử luôn ốm đau.
Mẫu phi không biết tìm đâu ra một loại thuốc bí truyền, vừa giúp giữ sủng ái, vừa khiến phụ hoàng không có thêm con cái.
Nhưng thuốc đó không giúp bà được sủng, trái lại còn lấy luôn cả tính mạng của bà.
Lần này ta bệnh nặng suýt chết, cũng không có tác dụng gì nữa.
Phụ hoàng chán ghét mẫu phi, đến ta cũng không buồn gặp.
Vào một mùa hè rất lạnh.
Phụ hoàng chỉ nói giáng mẫu phi làm thứ dân, còn hoàng hậu lại bỏ thạch tín vào đồ ăn của bà.
Thế mà không hiểu sao, khi ta nhìn mẫu phi nôn máu, lại không rơi lấy một giọt lệ.
Ta tựa vào thân thể mẫu phi đang dần lạnh đi, cẩn thận nằm xuống, mỉm cười mãn nguyện.
Mẫu phi lần đầu tiên không đẩy ta ra, nhẹ nhàng dịu dàng ôm ta thật lâu trong lòng.
Giống như điều ta vẫn hằng mong.
Sau đó, cuộc sống của ta không dễ dàng gì.
Ăn cơm thừa canh cặn, mặc áo rách vá chằng chịt.