Chương 2 - Mười Năm Bí Mật Chưa Được Kể
Ta nhìn tán màn lay động, mắt mơ hồ, chỉ nghe tiếng thở dốc của hắn hòa với những lời nói mông lung bên tai.
“Đừng sợ… cho dù nàng ta là đến tính sổ… ta cũng sẽ bảo vệ nàng vẹn toàn…”
3
Ngày hôm sau, trời vừa rạng sáng, ta vươn tay sang bên cạnh, chỗ ấy đã nguội lạnh từ lâu.
Tâm tư chợt rúng động, ta bật ngồi dậy.
Ngoảnh đầu liền thấy Thẩm Kinh Lam đã chỉnh tề y phục, đứng lặng bên song cửa sổ, quay lưng về phía ta, chẳng rõ đang suy nghĩ điều gì.
Nghe thấy tiếng động, chàng đi đến bên bàn, rót một chén trà đưa cho ta.
“Phu quân… chàng…”
“Ta đã đi gặp người ấy, đúng là… Phí tiểu thư.” Giọng chàng thản nhiên, chẳng lộ chút cảm xúc nào.
Ta bước xuống giường, ngồi vào bàn trang điểm, chờ chàng lại gần.
Mười năm nay, mỗi sáng đều là chàng đứng sau giúp ta vấn tóc.
Hôm nay… lại không.
Có phải chàng đang lo lắng?
Năm ấy Phí tiểu thư và công tử của Lưu Tế Tửu cùng ngày mất tích.
Giờ Phí tiểu thư đã trở về, người ngoài tất sẽ nhớ đến người còn lại.
Chàng ngồi yên bên bàn, chẳng nói một lời, chỉ trầm mặc nhìn ta qua đồng kính.
Ta cũng nghiêng đầu nhìn lại chàng qua lớp gương đồng.
“Sao vậy?”
Cuối cùng, chàng cũng tiến lại, cầm lấy lược.
“A Chiêu,” chàng hỏi, “nàng vì sao lại gả cho ta?”
Tim ta chợt thắt lại.
Hắn bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ rồi.
Sợ chuyện năm xưa bị bại lộ, sợ liên lụy đến ta, sợ ta hối hận.
Nhưng ta làm sao hối hận được?
Vì ta mà hắn dám ra tay với cả công tử Lưu gia.
Tấm chân tình ấy, sao ta có thể không hồi đáp?
Ta ngẩng nhìn ánh mắt hắn, cố làm ra vẻ ung dung, nở nụ cười:
“Phu quân hôm nay sao vậy? Dĩ nhiên là bởi vì…”
Ta kéo dài giọng, thấy trong mắt hắn lóe qua một tia căng thẳng, lúc ấy mới chậm rãi nói:
“Kẻ trao ta đào mộc, ta đáp lại bằng ngọc quý…
Phu quân đối với ta tình thâm tựa biển, ta cũng vậy.”
Con ngươi hắn bỗng chốc co lại, ánh mắt càng thêm dịu dàng, chan chứa xót thương.
“Mười năm trước, hôm Phí tiểu thư mất tích…”
“Hôm đó ta vẫn luôn ở bên chàng!”
Ta lập tức cắt ngang lời hắn.
Chỉ sợ hắn tiếp tục hoảng hốt, ta vội trấn an.
Thấy hắn trầm mặc không đáp, ta tưởng hắn còn lo lắng, bèn chủ động đưa tay nắm lấy tay hắn, nghiêm giọng:
“Dù là ai tới hỏi, ta cũng sẽ nói y như vậy.”
Thẩm Kinh Lam nghe thế, liền siết tay ta chặt hơn.
“A Chiêu, lời này nàng phải nhớ kỹ.”
Giọng hắn trầm thấp kiên định, như thể đang lập một lời thề.
Ta rốt cuộc thở ra nhẹ nhõm.
Quay người ôm lấy thắt lưng hắn, tựa mặt vào bụng dưới vững chãi kia:
“Ừm, phu quân cứ yên tâm.”
4
Nhà ta và Thẩm gia, cách nhau chỉ một bức tường.
Phụ thân ta là Hàn Lâm thanh lưu, Thẩm lão gia tử ở Ngự Sử đài, hai người trong triều thường bất đồng chính kiến, tranh cãi đến mặt đỏ tai hồng.
Để chọc tức phụ thân ta, Thẩm lão gia tử thường buông lời: đợi đứa con gái tuổi muộn này nhà họ lớn lên, nhất định sẽ gả cho cháu đích tôn của ông – Thẩm Kinh Lam Đến lúc đó xem “tiểu áo bông” này còn dám nghiêng về nhà mẹ đẻ hay không.
Nói riết rồi hóa thật.
Khi ấy ta còn trong vòng tay vú nuôi, mới mọc hai chiếc răng cửa.
Tiểu Thẩm Kinh Lam đứng trên tường viện, chỉ xuống ta mà bảo:
“Vị thê tử tương lai của ta, lớn lên thật có phúc khí.”
Phụ thân ta giận đến nỗi râu tóc dựng ngược, lập tức sang phủ tranh luận.
Dùng lời của cha mà nói: chó ở Ngự Sử đài quả là dữ tợn.
Cuối cùng cũng chỉ đành ôm ta vào lòng, dặn đi dặn lại: “Con nhớ kỹ, tiểu Thẩm bên cạnh, không được!”
Khi ấy ta nói còn chưa sõi, chỉ nhớ được nửa câu: “Tiểu Thẩm bên cạnh!”
Chờ đến khi ta biết chạy biết nhảy, thì đã bám lấy hắn không rời.
Hắn khi đó cũng đã chán ngán chuyện đọc sách cả ngày, liền dắt ta trèo cây, trộm tổ chim, chui hố chó thả diều, gọi là “vô ác bất tác”.
Phụ mẫu ta thương ta như châu ngọc, chẳng nỡ nghiêm khắc răn dạy.
Hai bên người lớn tuy cãi cọ, nhưng thấy cảnh ấy cũng dần ngầm chấp thuận việc kết thân.
Năm ta đến tuổi cập kê.
Thẩm lão gia tử và phụ thân ta lại động thủ ngay trước triều đình, hai nhà hoàn toàn trở mặt.
Chẳng bao lâu sau, nhà ta định thân với Lưu gia – con trai Lưu Tế Tửu. Bên hắn cũng bắt đầu nghị hôn với tiểu thư Phí gia – phủ Quốc Công.
Hôm ấy ta đang phiền lòng, liền đứng bên tường oán than với hắn, nói rằng Lưu Vận kia muốn lén hẹn gặp riêng, mà ta đến mặt mũi y cũng chẳng nhớ, tuyệt chẳng muốn đi.
Phía bên kia, hắn trầm mặc chốc lát rồi đáp: “Phí tiểu thư cũng hẹn ta. Ta cũng chẳng muốn đi.”
Hai đứa bàn bạc, quyết định thay nhau đi gặp. Như vậy vừa không vượt lễ, cũng không làm mất mặt ai.
Cả hai đều thấy chủ ý này vừa kích thích vừa thú vị.
Ta đến chỗ hẹn của Phí tiểu thư, nhưng nàng không tới.
Chỉ thấy có hai đại hán mặt mũi dữ tợn chờ sẵn.
Phụ thân ta sợ ta chịu thiệt, từ nhỏ đã mời nữ sư phụ đến dạy võ công.
Giữa lúc hỗn loạn, ta rút chủy thủ mang theo bên người, đả thương hai kẻ đó rồi thừa cơ đào thoát.
Trong lòng chợt dâng lên dự cảm xấu:
Phí tiểu thư hẹn hắn, cớ sao lại cho người hành thích?