Chương 1 - Mười Năm Bí Mật Chưa Được Kể

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Mười năm trước, công tử của Lưu Tế Tửu đến phủ ta cầu thân, bỗng dưng mất tích một cách ly kỳ.

Cùng ngày ấy, ta bắt gặp Thẩm Kinh Lam đang vụng trộm thiêu hủy y phục của nam nhân kia ngoài thành.

Cũng trong hôm ấy, thiên kim phủ Quốc Công – người đang đàm hôn với hắn – bỗng nhiên biệt tích.

Lúc ta đang rửa chủy thủ bên bờ sông, lại bị hắn bắt gặp.

Hai bên đều ngầm hiểu, nhanh chóng thành thân.

Ngoài mặt vợ chồng hòa thuận kính nhường, sau lưng lại âm thầm giám thị lẫn nhau, sợ đối phương một ngày nào đó sẽ bại lộ bí mật.

Mười năm sau, hai người từng được coi là “đã chết”, bỗng nhiên xuất hiện trước cửa.

1

Thẩm Kinh Lam lúc này đã thăng chức Lễ Bộ Thị Lang, trong phủ khách khứa đầy nhà.

Ta là chính thất, là chủ mẫu Thẩm phủ, đang ngồi bên cạnh chàng, giữ nụ cười nhã nhặn, dung mạo đoan trang.

“Thẩm đại nhân cùng phu nhân thật đúng là mười năm như một, vợ chồng hòa thuận, khiến người ngưỡng mộ không thôi.”

Chư vị tân khách lần lượt chúc mừng, lời hay ý đẹp nối tiếp nhau vang lên.

Ta hơi cúi mắt, mỉm cười không đáp.

Đưa tay tiếp lấy chén rượu ấm do Thẩm Kinh Lam dâng tới, thuận thế chỉnh lại cổ áo hơi nhăn của chàng.

Chàng nhìn ta đắm đuối, trong đôi mắt thâm sâu là toàn bộ tình ý mà người ngoài có thể tưởng tượng ra.

Khách khứa nhìn thấy, lại một phen cười vang đầy thiện ý, tán dương chúng ta là phu thê kiểu mẫu chốn kinh thành.

Ta cùng Thẩm Kinh Lam đối diện nhau, chỉ cảm thấy chàng như thật sự say đắm ta đến mức không thể kiềm chế.

Cho đến khi yến tiệc tàn, khách khứa lục tục cáo từ, ai nấy đều vui vẻ.

Trở về nội thất, ta hầu chàng thay y phục, đỡ lấy ngoại bào trên người chàng.

Ngón tay quen thuộc lướt qua từng đường may trên áo, từ cổ, tay áo đến vạt dưới.

Đây là thói quen suốt mười năm nay của ta.

Chỉ vì ta không muốn thành thân, nên chàng mới vì ta mà “loại bỏ” công tử của Lưu Tế Tửu.

Sau thành hôn lại ngày ngày kè kè bên cạnh, bám lấy ta không rời.

Sợ rằng chàng lại vì ta mà gây ra điều gì kinh hãi khi ta không hay biết, nên ta luôn phải kiểm tra một phen mới yên tâm.

Rất tốt, trên áo không có vết bùn khả nghi, cũng không có dấu máu, lại càng không có mùi dược thảo lạ lùng nào.

Ta âm thầm thở phào.

Khi ta vừa định đặt áo trở lại chỗ cũ, Thẩm Kinh Lam từ sau lưng vòng tay ôm lấy ta.

Chàng nhẹ nhàng tựa cằm lên hõm vai ta, giọng nói trầm thấp vang trong đêm tối: “A Chiêu, hôm nay vất vả cho nàng rồi.”

“Phu quân nói quá lời.” Ta khựng lại một chút, rồi buông lỏng cơ thể.

Chàng kéo ta ngồi trước gương trang điểm, đích thân tháo trâm vàng trên đầu ta.

Động tác của chàng vẫn nhẹ nhàng như mọi lần, như thể ta là vật trân quý khó cầu nơi thế gian.

Ta không biết báo đáp thế nào, chỉ có thể dốc hết sức mình mà hồi đáp lại tình ý ấy.

“A Chiêu,” chàng vòng tay ôm lấy eo ta, hơi thở ấm nóng phả bên cổ ta, “có nàng bên cạnh, thật tốt.”

Mặt ta nóng bừng lên theo từng nhịp thở của chàng.

Nhiệt độ trong phòng dần tăng, thì bên ngoài truyền vào tiếng người hầu.

“Đại nhân, phu nhân.”

Là tiếng quản gia, mang theo chút hoảng hốt.

Thẩm Kinh Lam buông ta ra, giọng có phần bực bội vì bị quấy rầy: “Chuyện gì?”

Quản gia đứng ngoài cửa, cố hạ giọng bẩm báo:

“Bên ngoài… có một nữ khách tới phủ.”

Ta và Thẩm Kinh Lam liếc nhìn nhau.

Giờ này mà còn có nữ khách?

“Nàng ta ôm một đứa nhỏ, tự xưng là… cố nhân của đại nhân, đích danh muốn gặp ngài.”

“Cố nhân?” Thẩm Kinh Lam khẽ nhíu mày.

Quản gia ấp a ấp úng.

“Nô tài thấy… diện mạo nữ tử kia, có vài phần quen mắt. Tựa như là vị đại tiểu thư phủ Quốc Công năm đó từng mất tích.”

2

Nàng họ Phí, chính là người mười năm trước được coi là “mất tích ly kỳ”?

Ta theo bản năng quay sang nhìn Thẩm Kinh Lam.

Hắn ngẩn ngơ nhìn ta, tựa hồ muốn xác nhận điều chi nơi gương mặt ta.

Một vị tiểu thư xuất thân danh môn, mất tích suốt mười năm, chẳng rõ đã chịu qua bao phen khổ nhục…

Nay có thể bình an trở về, quả thực khiến người cảm khái.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, giọng chân thành:

“Phu quân, cố nhân ôm hài tử đến tìm giữa đêm khuya, tất là đã cùng đường mạt lộ.”

Sợ hắn không vui, ta khẽ cười, vỗ nhẹ tay hắn.

“Huống hồ, năm xưa các người từng có hôn ước. Về tình về lý, đều nên ra gặp một lần. Nếu có chỗ nào giúp đỡ được, há có thể khoanh tay đứng nhìn.”

Trong mắt hắn vẫn còn nghi hoặc chưa tan, nghe thế chợt giơ tay, bóp lấy mặt ta.

“A Chiêu, nàng… năm đó chưa từng xác nhận sao?”

Xác nhận gì? Xác nhận rằng hai người từng đính hôn?

Chuyện ấy có gì đâu, ta cũng từng có hôn ước với người khác.

Thế là ta khẽ lắc đầu.

“Không cần để tâm những điều đó, hiện tại chàng là phu quân của ta, vậy là đủ rồi.”

Ngón tay hắn vuốt ve gương mặt ta, ánh mắt sâu thẳm không rời lấy một khắc.

Đoạn khẽ bật cười:

“Thì ra là vậy.”

Hắn cất tiếng phân phó quản gia an trí khách nhân trước, ngày mai mới tiếp kiến.

Nói rồi liền dang tay bế bổng ta, ôm thẳng vào nội thất.

“A Chiêu giấm chua này, thật là chua đến mức dọa người.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)