Chương 3 - Mưa Tình Yêu
5
Lần tôi quay lại bệnh viện.
Tôi mang theo cháo mới mua.
Vừa đẩy cửa phòng bệnh ra, tôi thấy chồng mình đang được người ta dìu từ nhà vệ sinh đi ra.
Lâm Thính Thính đỏ mặt.
Ánh mắt dao động, chẳng biết nên nhìn vào đâu.
Trông rất ngượng ngùng.
Thẩm Bắc Mậu ho vài tiếng, cố giữ vững cơ thể rồi để cô ta đỡ mình về giường.
Đầu giường anh ta đã có một hộp cơm được chuẩn bị sẵn.
Nhìn là biết tự tay nấu và mang đến.
Tôi đặt cháo xuống, cố tình phát ra tiếng động.
Dường như làm đôi “nam nữ không rõ quan hệ” kia giật mình.
Lâm Thính Thính luống cuống:
“Chị Giang Xự… em… em có đi tìm y tá, nhưng mọi người đều bận, tổng giám đốc Thẩm không tiện di chuyển, nên em đành tự dìu anh ấy đi vệ sinh… Em không nhìn thấy gì cả…”
Tôi nhìn lướt qua ánh mắt đang lẩn tránh của Thẩm Bắc Mậu.
Anh ta cố giữ bình tĩnh, giọng như thường:
“Định giá tổn thất thế nào rồi?”
Tôi cười, nhìn thẳng Lâm Thính Thính:
“Sao hả? Thẩm Bắc Mậu to không? Dùng đủ không?”
Mặt Lâm Thính Thính lập tức biến sắc.
Cô ta nhìn anh ta, chẳng nói nổi một lời.
Sắc mặt Thẩm Bắc Mậu tối sầm lại:
“Giang Xự, nói chuyện cho đàng hoàng!”
Lâm Thính Thính đỏ bừng mặt.
Mắt ngân ngấn lệ, cố gắng phản bác:
“Chị Giang Xự, tổng giám đốc Thẩm lúc đó rất gấp, mà chị lại không có trong phòng…
Em… em không đi thì chẳng lẽ để anh ấy tè ra giường sao…”
Lần đầu tiên tôi nhìn kỹ gương mặt cô ta.
Tròn trịa, trắng trẻo.
Trán cao, mịn màng.
Rất giống tôi hồi còn trẻ.
Khi Lâm Thính Thính vừa dứt lời,
Sắc mặt Thẩm Bắc Mậu lạnh dần.
Anh ta nhìn hai phần bữa sáng đối lập trên bàn, bỗng nhiên mở miệng:
“Tối qua em đi đâu?”
Đi đâu?
Tất nhiên là về nhà ngủ.
Tôi không nói.
Anh ta lại bật cười lạnh:
“Anh đi chọn nước hoa cho Thính Thính, ít nhất cô ấy còn biết nấu bữa sáng mang tới.
“Còn em thì sao? Định giá mà làm cả đêm à?
“Giang Xự, em có từng nghĩ đến chuyện bây giờ anh không thể tự lo cho mình, em lại bỏ mặc anh ở bệnh viện một mình, Thính Thính đến giúp, thì có gì sai?!”
“Tổng giám đốc Thẩm…” – Lâm Thính Thính đỏ mắt, khẽ nép vào sau lưng anh ta, rồi ngẩng đầu lên nhìn tôi, vẻ mặt ương bướng:
“Chân tổng giám đốc còn bó bột, lúc em đến anh ấy không thể nhúc nhích gì được, nhìn mà thấy thương lắm…”
Giọng cô ta nhỏ xuống:
“Cảnh tượng đó, ai mà thấy chẳng xót…”
Tôi bật cười lạnh nhạt:
“Cô Lâm theo pháp luật, ai đưa ra thì người đó phải chứng minh.
“Lấy chuyện này mà nói, Thẩm Bắc Mậu bị thương lúc đang lén lút với ai, ai chăm sóc anh ta, có tranh cãi gì không?”
Lâm Thính Thính hoảng hốt, trợn tròn mắt:
“Em… bọn em không có…”
“Giang Xự!” – Thẩm Bắc Mậu nghiến răng, “Em càng nói càng quá đáng!”
Tôi không định làm căng ngay lúc này.
Xách cháo rau xanh vừa mua, chuẩn bị rời đi.
Sau lưng vang lên tiếng anh ta giận dữ gọi tên tôi.
Anh ta cố nén giận, hít sâu một hơi:
“Lâm Thính Thính vừa rồi… không thấy gì cả, mấy câu khó nghe đó của em… nên dừng lại thì hơn.”
Tôi gật đầu.
“Được thôi.”
Tôi giơ hộp cháo trong tay lên, lắc lắc:
“Không ăn nữa đúng không? Đừng lãng phí, tôi mang cho chó.”
Nói xong, tôi xoay người bước đi.
Từ trong phòng bệnh vọng ra tiếng khóc khẽ của một người phụ nữ.
Trước khi thang máy đến,
Lại nghe thấy giọng đàn ông dịu dàng dỗ dành.
Tôi nhắm mắt lại.
Về mặt cảm xúc, đến chính tôi cũng bất ngờ vì mình quá bình tĩnh.
6
Lần này Thẩm Bắc Mậu “họp hành”,
Không phải lần đầu tiên anh ta nói dối tôi.
Mà lần đầu tiên, cũng là vì Lâm Thính Thính.
Hôm đó có tiệc.
Thẩm Bắc Mậu – người lúc nào cũng nằng nặc đòi tôi đi cùng – lại đột ngột bảo:
Lần này mọi người không dắt theo bạn gái.
Tôi nghe theo, không đi.
Kết quả tối hôm đó, bạn chung của hai đứa đăng ảnh lên.
Thẩm Bắc Mậu đang khoác vai một cô gái trẻ, tay còn đẩy ly rượu giúp cô ta.
Tôi đã rất lâu không thấy anh ta cười thoải mái như thế.
Lúc về nhà.
Thấy tôi phát hiện ra, anh ta vừa cười nịnh vừa làm bộ xin lỗi:
“Cho người mới chút cơ hội phát triển mà, vợ à, đừng giận.
“Anh chỉ thấy cô bé đó hơi giống em hồi xưa nên mới mủi lòng thôi.
“Nếu lúc đó cũng có người nâng đỡ bọn mình, thì đâu cần ăn táo tới mức phải ăn luôn cả vỏ.”
Lần đầu tiên tôi hiểu,
Thì ra với Thẩm Bắc Mậu, mấy vỏ táo ngày xưa là ký ức tệ hại nhất.
Hôm đó, tôi không cãi nhau với anh ta.
Nhưng Thẩm Bắc Mậu lại hoảng.
Sau một đêm im lặng, anh ta thề độc.
Rằng từ nay sẽ giữ khoảng cách.
Dù là Lâm Thính Thính hay Lý Thính Thính, anh ta cũng sẽ không gặp nữa.
Đáng tiếc, chẳng được bao lâu.
Tôi nghe nói, Thẩm Bắc Mậu đã phá lệ nhận chính thức một người mới làm thư ký.
Tên của cô ta, là Lâm Thính Thính.