Chương 2 - Mưa Tình Yêu

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

3

Nhiều năm trước, cũng có một cơn mưa như thế này.

Lúc đi làm thêm, tôi trượt ngã, gãy xương chân.

Thẩm Bắc Mậu hoảng loạn chạy vào bệnh viện.

Vừa nhìn thấy tôi, mắt anh đã đỏ hoe.

Lần đó, tôi định dành dụm tiền để mua cho anh một chiếc áo bông.

Cái anh mặc khi đó đã mặc suốt ba năm.

Gấu tay sờn rách, vậy mà vẫn không nỡ thay.

Khi đó, hai đứa chẳng có bao nhiêu tiền.

Thứ trái cây duy nhất bổ sung vitamin chỉ là táo.

Loại táo Quốc Quang.

Mười tệ một bao, mười lăm cân.

Vỏ rất cứng, không cắn nổi.

Anh ngồi cạnh tôi, kiên nhẫn gọt từng quả một.

Rồi lén lút ăn hết đống vỏ táo vốn nên vứt đi.

Tôi xót xa đến phát khóc.

Còn anh thì cười.

Anh nói:

“Xự Xự, sau này mấy cái vỏ, anh gọt hết cho em.”

Sau đó, Thẩm Bắc Mậu khởi nghiệp thành công.

Áo khoác muốn kiểu gì cũng có.

Trái cây muốn ăn gì cũng được giao tận nhà.

Chỉ là…

Tôi không bao giờ thấy lại loại Quốc Quang đó nữa.

4

Khi mưa ngớt.

Tôi rời khỏi bệnh viện.

Thẩm Bắc Mậu hình như hơi hoảng:

“Giang Xự, em đang giận à?”

Tôi đứng yên tại chỗ.

Không bước tiếp, cũng không quay đầu.

Tôi nghe giọng anh ta cẩn trọng vang lên:

“Anh không cố ý gạt em… chỉ là sợ em nghĩ linh tinh…”

Tôi cố gắng giữ cho giọng mình không run:

“Bên bảo hiểm gọi tới, báo tổn thất.”

Tôi nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của anh ta phía sau.

Anh ta nói:

“Em đừng nghĩ nhiều.”

Tôi bước ra khỏi phòng bệnh.

Người đi lại tấp nập trong bệnh viện.

Bên cạnh khoa chấn thương chính là khoa sản.

Từng cặp đôi, đàn ông đỡ đàn bà, lần lượt đi ngang qua tôi.

Hầu hết đều rạng rỡ hạnh phúc.

Chỉ có tôi, đứng ở đây, lạc lõng hoàn toàn.

Tôi biết Thẩm Bắc Mậu đang thử dò ý tôi.

Anh ta đã là người thành công.

Những người anh ta tiếp xúc,

Toàn là ông chủ hoặc tinh anh.

Trong cái vòng này, điều mà người ta thích khoe khoang nhất chính là ai vừa đổi bao nhiêu cô bồ.

Ban đầu, Thẩm Bắc Mậu còn chắc nịch tuyên bố:

Anh ta nói mình tuyệt đối sẽ không giống những người đó.

Nhưng thời gian trôi qua…

Thẩm Bắc Mậu về nhà ngày càng muộn.

Cuối cùng, trên người anh ta xuất hiện mùi nước hoa.

Mùi đó tôi nhớ rất rõ.

Hiếm, nhưng đắt tiền.

Giống y hệt mùi trên người Lâm Thính Thính.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)