Chương 3 - Mưa Tạnh Và Nỗi Đau Chưa Lành
Anh cau mày, đột ngột tỉnh giấc.
Phản ứng đầu tiên là nhìn đồng hồ, rồi hoảng hốt bật dậy.
“Chết rồi, muộn giờ cao điểm buổi sáng mất!”
Anh luống cuống chộp lấy áo khoác, vừa định lao ra ngoài thì chợt nhớ ra điều gì đó.
Anh quay đầu nhìn về phía cửa phòng tắm.
Vẫn đóng kín.
Anh lại đi đẩy cửa phòng ngủ, chăn gấp gọn gàng ngay ngắn, không ai động vào.
“Lâm Miên?”
Anh nghi hoặc gọi một tiếng.
Lấy điện thoại ra, lúc này mới nhìn thấy tin nhắn WeChat lúc chín giờ tối qua.
“Em sang nhà bạn cho khuây khỏa, đừng tìm em.”
Giang Dã sững người.
Anh nhìn chằm chằm màn hình mấy giây, bờ vai đang căng cứng bỗng chốc sụp xuống.
Sau đó, cười khổ.
“Ra ngoài tránh mặt cũng tốt.”
Anh lẩm bẩm, “đỡ phải ở nhà nhìn anh mà bực, anh cũng có thể chuyên tâm chạy đơn.”
Anh tin hoàn toàn.
Bởi vì trước đây mỗi lần cãi nhau, tôi cũng từng sang nhà bạn thân ngủ qua đêm.
Anh hoàn toàn không hề nghi ngờ, rằng tôi đang ở ngay sau cánh cửa kia.
Anh đi tới bàn ăn, nhìn thấy phần mì xào tối qua.
Đã nguội ngắt, dầu mỡ đông lại thành từng mảng trắng đục, trông rất buồn nôn.
Nhưng anh vẫn không nỡ vứt đi.
Anh ngồi xuống, ăn từng miếng lớn mì nguội.
Bị nghẹn thì uống một ngụm nước lạnh.
Ăn rất nhanh.
Ăn xong, anh cẩn thận đặt hộp dâu tây bị ép méo vào trong tủ lạnh.
Còn dán lên cửa tủ lạnh một tờ giấy ghi chú:
“Vợ à, dâu ở trong tủ lạnh, về nhớ ăn nhé. Đừng giận nữa, yêu em.”
Làm xong tất cả, anh đội mũ bảo hiểm, vội vã ra ngoài.
Trong nhà lại chỉ còn mình tôi.
Tôi nhìn tờ giấy ghi chú ấy, trong lòng trăm mối cảm xúc đan xen.
Dâu tây đó, đời này tôi không bao giờ ăn được nữa.
Đến trưa, chuông cửa vang lên.
Không ai mở.
Người bên ngoài bắt đầu đập cửa.
“Lâm Miên! Mở cửa! Tôi biết cô ở trong nhà!”
Là giọng của mẹ chồng.
Bà có chìa khóa dự phòng, thấy không ai mở cửa liền trực tiếp lấy chìa ra mở.
Vừa bước vào, bà chống nạnh, đảo mắt nhìn quanh khắp nhà.
“Mặt trời lên đến mông rồi còn chưa dậy! Suốt ngày chỉ biết làm gánh nặng cho Giang Dã!”
Bà xông vào phòng ngủ, không có ai.
Lại xông vào bếp, vẫn không có ai.
Cuối cùng, bà dừng lại trước cửa phòng tắm.
Đẩy thử một cái, không mở được.
“Còn khóa cửa nữa à? Ở trong đó ấp trứng đấy hả?”
Mẹ chồng đứng trước cửa chửi bới om sòm.
“Cô nói xem cô đi, con thì không giữ được, giờ suốt ngày bày cái mặt chết chóc cho ai xem?”
“Giang Dã nợ nần ngập đầu, còn cô thì hay lắm, đến bữa cơm cũng không nấu!”
“Cũng chỉ có thằng con trai tôi ngu, chứ đổi người khác sớm đã ly hôn với cô rồi!”
Bà chửi rất khó nghe.
Nước bọt bay tứ tung.
Tôi lơ lửng giữa không trung, lạnh lùng nhìn bà ta.
Trước kia, nghe những lời này, tôi sẽ khóc, sẽ tủi thân, sẽ cảm thấy mình là tội đồ.
Còn bây giờ, tôi chỉ thấy buồn cười.
Mẹ chồng chửi mệt rồi, thấy bên trong không có động tĩnh, cho rằng tôi cố ý không mở cửa để làm khó bà.
“Được lắm, cô giỏi thì trốn trong đó cả đời đừng có ra!”
Bà tức tối bỏ đi.
Trước khi đi, còn tiện tay lấy luôn hộp dâu tây trong tủ lạnh.
Đó là thứ Giang Dã để lại cho tôi.
Tôi muốn ngăn, nhưng không ngăn được.
Buổi chiều, Giang Dã gửi cho tôi mấy tin nhắn WeChat.
“Vợ à, ở nhà bạn vui không?”
“Tối nay muốn ăn gì? Anh qua đón em nhé?”
“Hôm nay đơn nhiều, kiếm được kha khá, tối anh mua cái bánh em thích lâu rồi cho em.”
Điện thoại đặt ngay trên bồn rửa tay trong phòng tắm.
Màn hình sáng lên rồi tắt, tắt rồi lại sáng.
Trong phòng tắm u ám, không có bất kỳ hồi đáp nào.
Giang Dã có lẽ nghĩ tôi vẫn còn giận, cũng không dám gọi điện, sợ tôi phiền.
Anh gửi một sticker “tủi thân”.
Rồi tiếp tục rong ruổi trong thành phố này, liều mạng vì mấy đồng tiền phí giao hàng.
Trời tối hẳn.
Mưa lại bắt đầu rơi, lất phất.
Trong hành lang vang lên tiếng bước chân quen thuộc.
Gấp gáp, nhẹ nhàng.
Giang Dã về rồi.
Hôm nay anh về sớm hơn mọi khi, trong tay xách một hộp bánh kem tinh xảo, trong lòng còn ôm một bó hoa hướng dương.
Hoa hướng dương cũng là mua hàng giảm giá, cánh hoa hơi héo, nhưng anh đã chỉnh lại cho trông rất tươi tắn.
Anh vui mừng móc chìa khóa mở cửa.
“Vợ à! Anh về rồi!”
Trong giọng nói tràn đầy mong đợi.
Anh cho rằng tôi đã về nhà.