Chương 3 - Mưa Lớn Và Những Bí Mật Chưa Kịp Nói

Xem như gặp nhau thêm lần cuối.

Sau lần này, tôi sẽ không quay lại nữa.

Mở cửa ra tôi hơi khựng lại.

Cô gái mặc áo sơ mi của Lộ Minh làm váy ngủ, tóc màu nâu trà mượt mà xõa trên vai, cổ còn vương vết hôn mờ ám.

Cô ấy rất xinh đẹp và trông rất trong sáng, đeo kính áp tròng màu nâu đường kính nhỏ, làm mắt sáng long lanh.

Vừa nhìn đã biết tuổi không lớn.

Chắc hẳn chính là cô bạn gái mà Lộ Minh nhắc – tên là Nguyễn Dao.

Cô ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới, cong môi như cười như không:

“Chị Thẩm Vi phải không, cũng đẹp đấy chứ, không bình thường như Lộ Minh nói, anh ấy thật là.”

Tôi im lặng, không biết nên đáp gì.

“Chị tới lấy đồ đúng không, vào đi.”

Trong phòng, đồ của tôi gần như biến mất hết.

Mấy chiếc gối ôm tôi từng mua, chăn mỏng, cốc đôi, dép đi trong nhà đều không còn.

“Tôi cũng không rõ cái nào của chị,” Nguyễn Dao ngồi bên cạnh nhìn tôi, “có mấy thứ tôi nhìn ngứa mắt nên vứt luôn rồi, không thì tôi trả tiền cho chị nhé Thẩm Vi.”

Tôi lắc đầu:

“Không cần, chẳng có gì quan trọng.”

“Chị Thẩm Vi, chị nói sao có người cứ thích dòm ngó đồ của người khác vậy nhỉ, loại người đó không thấy bẩn thỉu à?”

Cô ấy đột ngột nói.

Tôi không trả lời.

Tôi thật sự không biết Lộ Minh có bạn gái, trước đây mỗi lần anh ấy quen ai tôi đều giữ khoảng cách, chỉ khi nào anh ấy độc thân mới liên lạc lại.

Nhưng đứng ở góc độ Nguyễn Dao, tôi cũng hiểu vì sao cô ấy tức giận.

Lộ Minh liếc mắt ra hiệu bảo tôi đừng nói gì.

Tôi luống cuống gom mấy bộ quần áo chuẩn bị rời đi, không ngờ Nguyễn Dao lại lên tiếng.

“Chị nói xem loại người đó có phải không được cha mẹ dạy dỗ không?”

Động tác của tôi khựng lại.

Tôi không biết cô ấy thật sự biết cha mẹ tôi đã mất hay chỉ tiện mồm nói để trút giận.

Nhưng trong lòng bỗng thấy hơi khó chịu, tôi đứng dậy.

“Nguyễn Dao.” Lộ Minh cuối cùng cũng mở miệng.

“Sao, dám làm mà không dám cho người ta nói hả!” Nguyễn Dao cười khẩy.

Khóe mắt tôi lướt qua người cô ấy rồi đột nhiên dừng lại.

Trên cổ cô ấy có một chiếc mặt ngọc.

Đó là chiếc mẹ tôi còn sống đã đặc biệt lên chùa cầu cho tôi, mong tôi bình an khỏe mạnh.

Sau này lúc Lộ Minh tự sát, tôi đã đưa cho anh ấy.

Tôi cũng mong anh được bình an vui vẻ.

Vậy mà bây giờ, sợi dây chuyền đó lại ở trên cổ Nguyễn Dao.

“Chiếc dây đó cũng là của tôi,” tôi mím môi, “trả tôi đi.”

Cô ấy cúi đầu nhìn theo ánh mắt tôi, khóe môi chợt nhếch lên, tháo dây chuyền ra.

“Cái này hả, tôi thấy đẹp nên Lộ Minh đưa cho tôi đấy, anh ấy còn bảo không có gì quan trọng.”

Cô ta tùy tiện xoay nó trên đầu ngón tay, rồi bĩu môi chê bai:

“Xấu chết đi được, không hiểu sao anh ta lại giữ ——”

Cô ấy khẽ kêu một tiếng, sợi dây chuyền tuột khỏi tay lăn qua cửa sổ!

Tôi hoảng hốt nhào ra nhìn, chỉ kịp thấy mặt hồ nhân tạo ngoài kia gợn lên một vòng sóng nước.

“À, xin lỗi nha.” Nguyễn Dao chẳng hề có vẻ áy náy, thản nhiên nói:

“Dù sao cũng chẳng đáng tiền, tôi mua sợi khác đền cho chị nhé.”

Tôi không nói một lời nào, vội vàng chạy xuống lầu, cởi giày định nhảy xuống hồ!

Cổ tay bị một bàn tay tóm lại, Lộ Minh đuổi theo, nhìn tôi:

“Em điên à?!”

Tôi hất tay anh ta ra, lao thẳng xuống nước.

Nước hồ đầu đông lạnh buốt thấu xương, ánh chiều tối mờ mịt, tôi biết mình không thể nào tìm được.

Nhưng đó là thứ duy nhất mẹ để lại cho tôi.

Rõ ràng lúc đeo lên cổ Lộ Minh, anh ta còn đỏ mắt hứa sẽ trân trọng giữ gìn.

Không tìm thấy.

Như mò kim đáy bể.

Làm sao tìm được.

Lộ Minh chửi một câu, cũng nhảy xuống, dùng sức kéo tôi vào bờ:

“Em điên rồi hả, vì một cái dây chuyền mà muốn chết à?!”

Tôi lau nước trên mặt, lạnh lùng nhìn anh ta một cái, quay người bỏ đi.

Lộ Minh định đuổi theo nhưng bị Nguyễn Dao kéo lại.

Toàn thân tôi ướt sũng, gió thổi lạnh ngấm vào tận xương, nước chảy xuống từ khóe mắt, tôi chớp mắt, cay xè.

Về đến nhà tôi tắm rửa, thay đồ, xách vali gọi xe ra sân bay.

Trước khi lên máy bay, tôi nhìn điện thoại.

Lộ Minh nhắn:

“Đừng chấp nhặt với con bé, để tôi mua sợi Van Cleef đền em.”

Tôi lướt lên trên, vô số tin nhắn, nhiều năm như vậy.

Đổi bao nhiêu cái điện thoại cũng không nỡ xóa.

Tôi lướt mãi, lướt mãi, thấy tin nhắn ba năm trước.

Khi đó Lộ Minh hỏi tôi có muốn theo anh ấy đến thành phố này không.

Tôi nói với anh ấy:

“Anh đi đâu, em theo đó.”

Tôi nhìn thật lâu, đến khi mắt đau nhức không chịu nổi, cuối cùng mới dời ngón tay lên nút xóa, nhắm mắt lại, ấn xuống.

Vậy thôi.

Chúng tôi từng cùng nhau đi qua một đoạn đường.

Phần đường sau này, tôi tự mình đi tiếp.

Báo cáo