Chương 2 - Mưa Lớn Và Những Bí Mật Chưa Kịp Nói

Sau đó, Lộ Minh thật sự làm được như anh nói, trở thành nhà của tôi.

Ba mẹ anh đều bận rộn với công việc riêng, không thường ở nhà nhưng rất yêu thương nhau, và mặc nhiên chấp nhận chuyện anh nuôi tôi.

Nhà Lộ Minh giàu có, anh dùng tiền tiêu vặt đóng học phí cho tôi, chúng tôi ngày nào cũng bên nhau, gần như không rời nửa bước.

Anh đối xử với tôi rất tốt, khi tôi bệnh sẽ chăm sóc tôi, sau khi cãi nhau sẽ chủ động làm hòa, mua váy đẹp cho tôi mặc.

Thậm chí lần đầu tôi có kinh nguyệt, cũng là anh đi mua băng vệ sinh cho tôi, rồi lên mạng tra cứu nửa ngày, mặt đỏ bừng chỉ tôi cách dùng.

Anh là sự cứu rỗi của tôi.

Kéo tôi ra khỏi đêm mưa tối tăm và tuyệt vọng đó.

3

“Cãi nhau với bạn trai à?” Chị tài xế liếc nhìn tôi.

“Ừ.” Tôi đáp qua loa: “Cũng không hẳn, anh ấy có bạn gái rồi.”

Chị ấy thở dài:

“Mưa to thế này còn đuổi em ra ngoài mặc kệ em, thế mà cũng gọi là người à, chia tay đi cho xong.”

Tôi siết chặt chiếc khăn trong tay:

“… Anh ấy trước đây không như vậy.”

Lộ Minh trước đây không như vậy.

Anh ấy hiền lành, nhiệt tình, gần như ngây thơ chân thành, thấy chó hoang bệnh bên đường cũng sẽ đem đến bệnh viện thú y cứu chữa.

Cho đến năm anh mười sáu tuổi, một lần đi xét nghiệm máu thì phát hiện không phải con ruột của ba mình mà là kết quả của chuyện ngoại tình của mẹ.

Ba Lộ Minh hoàn toàn sụp đổ, cuộc hôn nhân 20 năm mà ông tự hào biến thành trò cười, ông thay đổi hẳn, suốt ngày mắng chửi đánh đập Lộ Minh, cuối cùng đuổi anh ra khỏi nhà.

Tôi vẫn nhớ hôm đó Lộ Minh đứng trước cửa nhà, mắt đỏ hoe, giọng run rẩy, chữ “ba” chỉ mới thốt được nửa chừng.

Còn ba anh thì nhìn anh với vẻ mặt phức tạp, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở sự ghê tởm.

“Cút đi, đồ hoang.”

Ông nói.

Mẹ Lộ Minh sau đó ly hôn rồi nhanh chóng theo tình nhân ra nước ngoài, nhưng giữa đường gặp tai nạn máy bay và chết, không kịp để lại lấy một lời trăn trối.

Chỉ sau một đêm, gia đình vốn trọn vẹn của Lộ Minh tan nát.

Chịu đựng liên tiếp những cú sốc lớn, Lộ Minh bị trầm cảm nặng, nhiều lần tự sát bằng cách cắt cổ tay.

Lần cuối cùng bị tôi phát hiện, anh tự nhốt mình trong phòng thuê, ba ngày liền không ăn không uống, mặc tôi gõ cửa thế nào cũng không mở, cuối cùng tôi phải dùng rìu phá cửa xông vào.

Trong phòng ngủ, môi Lộ Minh nứt nẻ, con ngươi di chuyển chậm chạp, máu vẫn nhỏ giọt từ cổ tay anh.

Tôi nghiến răng, lao tới, cũng cầm dao rạch một đường trên cổ tay mình, máu bắn tung tóe!

Cuối cùng trong mắt anh mới hiện lên cảm xúc, anh siết chặt cổ tay tôi, giọng khàn đặc:

“Em làm gì vậy?!”

Tôi vừa mở miệng, nước mắt đã rơi lã chã.

“Lộ Minh,” tôi nói, “anh muốn chết thì em cũng chết cùng anh.

Anh từng nói anh chính là nhà của em, nếu anh chết rồi thì nhà em cũng mất, em sống làm gì nữa?”

Khóe mắt Lộ Minh dần đỏ lên, mắt đầy tia máu, siết chặt vết thương của tôi, giọng anh khàn đặc đến méo mó.

“Đồ ngốc.”

Anh nói.

Tôi ôm chầm lấy anh, nức nở:

“Lộ Minh, vì em mà sống tiếp được không.”

Hai người đầy máu ôm lấy nhau, máu của ai với ai hòa lẫn chẳng còn phân biệt được.

Rất lâu sau, anh mới từ từ vòng tay ôm lại tôi.

“Được.”

Hôm đó xe cấp cứu đến kịp.

Tôi cứ nghĩ mình đã cứu được Lộ Minh, giống như năm xưa anh từng cứu tôi.

Nhưng sau này tôi mới hiểu ra, Lộ Minh đã thay đổi.

Anh không còn là cậu thiếu niên ngây thơ lương thiện ngày trước nữa, anh vẫn thông minh, xuất sắc, năm nhất đại học đã tự mình khởi nghiệp, chẳng mấy chốc đã mở công ty riêng, kiếm tiền như nước.

Nhưng anh trở nên lạnh nhạt, hờ hững, đặc biệt là với chuyện tình cảm.

Anh không còn tin vào tình yêu nữa.

Người từng nói muốn tìm một tình yêu trọn đời như ba mẹ anh, giờ đây mỗi ngày qua lại với đủ loại phụ nữ, hôm nay thức dậy trên giường cô này, mai đã đổi bạn gái khác, lâu nhất cũng chỉ ba tháng.

Mối quan hệ mập mờ của chúng tôi bắt đầu từ một lần uống rượu say rồi ngủ với nhau.

Tôi nhớ lúc đó, sau khi xong việc, Lộ Minh ngồi dậy hút thuốc rất lâu.

Ngay lúc tôi không nhịn được muốn hỏi chúng tôi bây giờ là gì, anh đột nhiên cười khẽ.

“Sau này, chúng ta vẫn làm bạn nhé?”

Tôi nhìn anh rất lâu, khẽ “ừ” một tiếng.

Người tình cũng được.

Bạn bè cũng được.

Chỉ cần anh vui, chỉ cần được ở bên anh, thế nào cũng được.

Ngón tay chạm lên cửa kính xe, tôi bỗng thấy tim đau như bị xé nát.

Tôi mới hiểu ra, thì ra đau lòng thật sự là tim sẽ đau.

Tôi vẫn luôn nghĩ anh chỉ chưa chữa lành được vết thương trong lòng, chỉ cần tôi kiên nhẫn chờ, rồi sẽ có ngày anh được chữa lành.

Thì ra, chỉ vì tôi không phải là người có thể cứu anh.

Người đó đã xuất hiện rồi.

Còn tôi, nên rời đi thôi.

4

Về đến nhà, việc đầu tiên tôi làm là nộp đơn xin nghỉ.

Năm đó mới tốt nghiệp, Lộ Minh nhất quyết bắt tôi vào công ty anh ấy.

Chuyện mấy năm nay của chúng tôi tôi chưa từng nói với ai, nên vẫn làm theo quy trình mà nộp đơn cho bộ phận nhân sự.

Thật ra tôi không thích thành phố này.

Nó quá phồn hoa, quá hỗn loạn, lòng tôi chẳng tìm được chốn để yên.

Tôi ở lại đây chỉ vì Lộ Minh thôi, giờ anh ấy không cần tôi nữa, tôi cũng không còn lý do gì để ở lại.

Những năm qua tôi cũng để dành được ít tiền, tính tìm một nơi nào đó nghỉ ngơi.

Trước khi đi, tôi nhận được điện thoại của Lộ Minh.

“Bạn gái tôi dọn vào rồi, thấy đồ em để lại cãi nhau với tôi,” giọng anh ta trong điện thoại có chút bực bội, “em mau đến lấy hết đi.”

“Anh cứ vứt đi cũng được,” tôi ngừng một chút, “cũng chẳng có gì quan trọng.”

“Cô ấy nhất định bắt em tới lấy, nhanh lên đi,” Lộ Minh nói thêm, “cô nhóc đó giận tôi nửa ngày rồi, lúc em tới thì đừng nói gì, cô ấy muốn nói gì cứ để cô ấy nói.”

Tôi nhìn vé máy bay:

“Được.”

Báo cáo