Chương 3 - Mưa Giữa Hai Tình Yêu
9
Sáng hôm sau tỉnh dậy trời đã sáng rõ.
Cơm nước đều do Tống Bảo Ngọc bưng tận giường, ta cũng hiếm khi tự cho mình một ngày nghỉ.
Những lời mơ màng đêm qua cũng được hỏi cho rõ ngọn ngành.
Tống Bảo Ngọc là người bị lũ cuốn trôi đến đây, quê quán cha mẹ đều không nhớ, chỉ có miếng ngọc bội mang trên người.
A Tú là đứa trẻ chàng nhặt được dưới gốc cây bên bờ sông, hai cha con nương tựa nhau sống qua một hai năm nay.
Tống Bảo Ngọc nội tâm, trừ việc trong đầu có chút thi văn ra thì chuyện nông tang tục sự đều mù tịt. Lão Hồ tiên sinh nợ chàng hơn nửa năm tiền công, khiến cuộc sống ngày càng khó khăn.
Lại là một nam nhân không đòi được tiền công.
Nghe xong, mắt ta tối lại, định gõ vào đầu chàng cho tỉnh ra, nhưng thấy khuôn mặt đẹp như hoa sen mới nở của chàng, ta đành nghiến răng thu tay lại.
“Dẫn đường, ta đi đòi bạc cho chàng.”
Tống Bảo Ngọc mỉm cười e lệ.
Ta không ngờ lão tiên sinh vẫn là kẻ keo kiệt đó.
Lúc ta xông vào nhà, lão thấy ta liền tái mặt.
“Tiền nợ phu quân của ta đâu?”
Lão cười gượng gạo: “Tiền nợ Trịnh cử nhân, tiểu nhân đều trả hết rồi mà. Liễu Nương cô nương tìm nhầm người rồi.”
Ta lôi Tống Bảo Ngọc ra: “Đừng có lấp liếm, là tiền công của phu quân này của ta. Sao lão nợ dai thế, đi hai bước là rơi bạc trong quần ra à?”
Tiên sinh nhìn Tống Bảo Ngọc với vẻ khinh khỉnh, đang định vuốt râu lươn lẹo thì thấy sau lưng ta đeo dao mổ lợn, liền sợ đến mức tay chân luống cuống.
Chắc lão lại nhớ đến phong thái ghê gớm của ta năm xưa lúc đòi tiền.
Lão nghiến răng vào nhà lấy bạc. Lúc đi, lão còn nhổ toẹt xuống đất một cái khinh bỉ: “Hoàng Liễu à, cô thật là chứng nào tật nấy. Múa dao mổ lợn làm mụ đàn bà hung dữ, tiếng xấu đồn khắp phố phường. Xem Trịnh cử nhân kìa, chẳng phải vẫn bỏ cô đó sao. Đến cả Trịnh Du do cô mang nặng đẻ đau giờ cũng sắp nhận thiên kim huyện lệnh làm mẹ ruột rồi. Hết lòng vì kẻ này người nọ, rốt cuộc cô được cái gì chứ!”
Ta lạnh mặt định bước đi, nhưng Tống Bảo Ngọc lại lao vào trong.
Chàng bóp cổ tiên sinh, từng đấm từng đấm giáng xuống, thần tình âm u lãnh đạm. Thân hình gầy gò nhưng chàng lại đánh cho lão tiên sinh to béo không còn sức phản kháng.
“Xin lỗi nương tử của ta mau!”
Tiên sinh rên rỉ đau đớn, hai mắt một bên sưng to một bên híp lại trông thật nực cười. Ta bật cười một tiếng, hiên ngang bước ra ngoài. Tống Bảo Ngọc cũng theo sau ta.
“Sao chàng lại ngang tàng thế?” Ta khoanh tay đi lùi lại.
Chàng cúi mi mắt, vẻ lạnh lùng vừa rồi tan biến sạch bách: “Những lời đó nghe khó lọt tai. Nương tử tốt với ta, ta không muốn nương tử chịu uất ức.”
Ta cười khẽ, lấy khuỷu tay huých chàng, đung đưa túi tiền trước mặt chàng: “Nói nghe hay nhỉ. Vậy bạc này ta thu vào túi mình đấy nhé. Thật đó, nếu chàng tiếc thì cứ chớp mắt đi.”
Chàng dừng bước, mắt hơi cong lại, cứ thế nhìn ta cười: “Nương tử, nàng đếm đến mười đi. Tiền là của nàng, nhưng ta không thể mãi không chớp mắt được, mỏi lắm.”
Ta vừa đi vừa đung đưa túi tiền, miệng đếm số như giục mạng: “Mười!”
Chàng đột ngột bước tới nắm lấy cổ tay ta.
Ta hừ một tiếng: “Ta biết ngay chàng muốn…”
“Nương tử, nàng sắp đâm vào cây rồi.”
“Hả?”
Đâu có cái cây nào?
Kẻ ngốc này cố ý trêu chọc ta!
Ta cầm dao dồn chàng vào gốc cây gần nhất, đá cho mấy cái. Vạt áo sạch sẽ của chàng in hằn mấy dấu chân, nhưng chàng chẳng hề giận, cứ cười ngây ngô: “Nương tử cuối cùng cũng vui rồi.”
Cái đá cuối cùng của ta dừng giữa không trung, lòng dạ cũng bâng khuâng.
Hóa ra, cũng có người để tâm xem ta đang vui hay buồn.
10
Tống Bảo Ngọc nói chàng tìm được công việc sao chép tranh cho họa phường.
Ta lầm bầm: vừa biết chữ lại biết vẽ tranh, chẳng lẽ trước khi bị lũ cuốn, chàng là đại thiếu gia nhà nào chăng?
Hỏi hai câu chàng liền đau đầu, mặt trắng bệch, ta đành thôi.
Chàng đến họa phường, ta vào tiệm lân cận chọn mấy sấp vải màu tươi, mua thêm vài chiếc hoa cài đầu cho bé gái. Sau cùng ghé tiệm kẹo mua ít kẹo vừng, chắc là A Tú sẽ thích lắm.
Lúc về trời đã tối, khói bếp tỏa cao trên mái nhà các hộ xung quanh.
A Tú nấu một nồi cháo loãng, con bé không nỡ cho nhiều gạo nên cháo hơi loãng. Tống Bảo Ngọc tay nghề vụng về, chỉ biết xào mướp với trứng.
Đạm bạc vậy cũng xong một bữa cơm.
Ăn xong A Tú liền cài hết hoa lên đầu, bay nhảy như cánh bướm nhỏ. Tống Bảo Ngọc đun một thùng nước nóng, ta vào gian phụ tắm rửa.
Đột nhiên thấy cửa có tiếng động sột soạt.
“A Tú, con đứng trước cửa làm gì đó?”
Con bé ấp úng: “Mẹ, con có thể kỳ lưng cho người không?”
“Vào đi.”
Đêm xuống, tiếng sâu bọ chim chóc cũng đã im bặt. Con bé rón rén bước vào như mèo nhỏ, tay cầm miếng xà phòng thơm.
Hôm đó sau khi nổi giận, ta nghĩ bạc đã bỏ ra rồi ném đi thì uổng nên đã nhặt về. Nhưng nhìn thấy nó ta lại thấy đau lòng.
Hoàng Liễu ta cũng là cô nương được cha mẹ nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, sao giờ lại bị người ta chán ghét thế này?
A Tú đã đến thì cứ để con bé dùng vậy.
Nhìn miếng xà phòng nhỏ trong tay nó, ta cũng không khỏi lúng túng: “Sao con lại cầm thứ này?”
Con bé đứng bên bồn tắm, ngượng ngùng nói: “Mẹ, những gì người cho con đều là thứ tốt nhất đối với con rồi. Đợi A Tú lớn lên sẽ mua cho mẹ xiêm y đắt tiền hơn, trâm cài và cả cao thơm nữa! Giống như mẹ thương con vậy!”
A Tú lớn hơn Du nhi một chút, chỉ mới chung sống vài ngày nhưng con bé đặc biệt thân thiết với ta.
Ta búi tóc ướt lên, bảo nó: “Mấy thứ đó không tốn bao nhiêu bạc đâu, vẫn là dùng tiền công của cha con thôi. Ta thực ra chẳng làm được gì.”
“Nhưng nếu con thực sự muốn kỳ lưng, mẹ cũng thấy dễ chịu.”
Đôi tay nhỏ nhắn khẽ vớt nước, thấm ướt khăn rồi lau trên lưng ta: “Mẹ cho A Tú được ăn no. Mẹ còn lợi hại hơn cả thần tiên trong miếu.”
Lòng ta khẽ động, tĩnh tâm hưởng thụ.
Hoàng Liễu ngốc nghếch này cuối cùng cũng học được cách khôn ngoan hơn, biết rằng trong một mối quan hệ, bản thân mình cũng cần được hạnh phúc.
11
Thấm thoắt đã sang xuân năm sau.
Hoa lê nở trắng, mầm liễu xanh non.
Tống Bảo Ngọc đến trường nữ đón A Tú.
Con bé này vốn muốn theo ta học giết lợn bán thịt nhưng ta không cho. Những việc máu me, gào thét tính toán, lại ám đầy mùi dầu mỡ thì học làm gì.
Học thi văn, tương lai làm một nữ sư trong trường chẳng phải tốt hơn sao.
Hôm qua thi nhỏ con bé lại đứng nhất, ta đặc biệt chừa một cái móng giò mang về hầm. Vừa thấy hai người khách lạ ăn mặc không tầm thường đứng trước cửa nhà mình.
“Đây là nhà ta, hai người có việc gì?”
Hai người cúi đầu nhìn tranh vẽ, liền quỳ thụp xuống, nước mắt như mưa: “Hoàng nương tử! Thế tử! Cuối cùng cũng tìm thấy người rồi!”
12
Tống Bảo Ngọc là Thế tử của Tấn Vương.
Miếng ngọc bội chàng cầm đồ đã lưu lạc đến kinh thành, mà tiệm cầm đồ đó lại chính là hồi môn của Tấn Vương phi.
Chưởng quỹ nhận ra chủ nhân của miếng ngọc, liền lần theo dấu vết tìm đến tận nhà ta.
Hai người khách lạ thấy Tống Bảo Ngọc bế con gái về nhà, vừa khóc vừa cười: “Thế tử, Thế tử phi, Vương phi lâm bệnh nặng, xin mời hai người theo tiểu nhân tốc hành về kinh. Để Vương phi cũng được… thỏa tâm nguyện cuối cùng.”
13
Tống Bảo Ngọc im lặng, ánh mắt kỳ quặc kéo ta vào nội thất, ghé tai nói nhỏ: “Nương tử, Tấn Vương và Vương phi đó chắc chắn là cha mẹ của ta rồi. Nghe tin bà bệnh nặng, ngực ta thấy nghẹn lại. Ta muốn về kinh thăm bà.”
“Nhưng ta sợ họ không cho ta về lại, giống như trong thoại bản hay viết, sẽ chia rẽ gia đình mình. Nghĩ đến sau này không có nương tử và con gái, ta… ta thấy nghẹn hơn. Phải làm sao đây, ta nghe nàng cả.”
Ta lườm chàng một cái: “Hay thật đấy, về kinh hưởng phú quý thì không định mang ta với A Tú theo chứ gì. Chàng giỏi thật rồi, tối nay đi luôn với người ta đi, đừng hòng ngủ trên giường của ta.”
Tống Bảo Ngọc khó khăn lắm mới nói được một tràng dài như thế, nay lại cuống đến mức không thốt nên lời, đuôi mắt ửng hồng, cúi đầu nắm lấy tay ta, buồn bã vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay.
Chung sống với chàng một năm nay ta mới nhận ra mình cũng chẳng đứng đắn gì cho cam, cứ thích nhìn chàng chịu uất ức, lắp ba lắp bắp không biết biện minh, vẻ mong manh như đóa hoa lê sau mưa.
Ta trêu đủ rồi mới nâng mặt chàng lên dỗ dành: “Ta biết, chàng thực tâm coi nơi này là nhà. Lát nữa chàng cứ hỏi thế này…”
Tống Bảo Ngọc bước ra ngoài hỏi hai vị quản sự: “Vương phi có biết ta đã thành thân chưa?”
“Biết chứ, biết chứ.”
“Ta là người đi ở rể. Ta về kinh nhất định phải mang theo nương tử và con gái.”
Hai quản sự đồng thanh đáp: “Đó là đương nhiên. Từ khi Vương phi biết Thế tử đã thành thân, đã sai người chuẩn bị sẵn đồ đạc cho Thế tử phi và tiểu thư rồi.”
Ngày xuân nắng rực rỡ, sạp thịt treo bảng nghỉ bán, cả gia đình ba người khởi hành về kinh.
14
Vương phủ chiếm nửa con phố, uy nghi tráng lệ, tay ta cũng lấm tấm mồ hôi.
Ta đã tính kỹ cả rồi, nếu Tấn Vương và Vương phi chỉ nhận con trai mà khinh thường ta, ta sẽ đòi thật nhiều vàng bạc và phủ đệ.
Chung quy không có nam nhân thì cũng không thể để túi tiền bị thiệt được.
Nghe nói kinh thành cũng có nơi cho nữ nhân tìm vui, đại khái ta sẽ mang theo tiền của mà đi, chìm đắm trong tửu sắc giữa đám nam nhân cho thỏa.
Một lão ma ma dẫn chúng ta vào tẩm phòng của Vương phi.
Trên giường, một nữ tử tựa lưng, thần thái hiền hòa nhưng sắc mặt nhợt nhạt, thấy chúng ta liền sáng mắt: “Còn ngây ra đó làm gì! Quà gặp mặt cho bọn trẻ đâu?”
Nam nhân ngồi bên giường đang khuấy thuốc vội gật đầu, bưng hai cái hộp trên bàn tới: “Ngọc nhi, đây là cho nương tử và con gái con.”
Nói xong một câu khô khốc, Tấn Vương lại ngồi xuống chiếc ghế nhỏ dành riêng cho mình bên giường. Nhìn qua thì tính cách Tống Bảo Ngọc và Tấn Vương quả thực… y đúc như nhau.
Vương phi cười khẽ: “Ngồi cả đi. Liễu Nương, ta có vài lời muốn hỏi con.”
“Nghe nói Ngọc nhi đi ở rể? Liễu Nương con dựa vào bán thịt lợn để nuôi sống cả gia đình?”
Cũng tại Tống Bảo Ngọc bình thường hay chép mấy quyển thoại bản kể về mẹ chồng ác độc đấu với con dâu nghèo, khiến lòng ta thắt lại, khẽ gật đầu.
Vương phi thở phào nhẹ nhõm: “Tốt quá, cuối cùng cũng có người chịu nhận Ngọc nhi đi rồi.”
Ta: “?”
“Cái nhà này ấy mà, nhất định phải có một người biết quán xuyến. Ngọc nhi giống hệt cha nó, đều quá yếu mềm. Lúc phú quý thì cùng lắm là chịu vài cái liếc mắt cười chê, không chết đói cũng không chết được, nhưng lúc sa cơ lỡ vận là khổ ngay.”
“Ngọc nhi gặp được con là phúc phần của nó. Thân thể ta không được tốt, sau này vương phủ lớn thế này đều phải nhờ con đứng ra cai quản.”
Vương phi nói mệt rồi, bảo chúng ta đi nghỉ.
Bước ra khỏi phòng, tay trái ta cầm ấn quản gia, tay phải cầm quà gặp mặt, sau lưng là Tống Bảo Ngọc và A Tú.
Đồ đạc quá nhiều khiến lòng ta bỗng chốc đầy ắp. Ta không ngủ được, ngồi dưới hành lang ngắm trăng.
Chẳng thấy thơ mộng gì, chỉ nhớ lại câu hát cha mẹ dỗ dành lúc nhỏ: “Trăng bà bà, vàng xoe xoe.”
“Nương tử, ta tắm thơm rồi… Sao nàng chưa vào ngủ?”
Ta xụ mặt: “Có biết ngượng không hả? Đây không phải dưới quê, ngộ nhỡ người ta nghe thấy thì sao!”
Chàng cúi người cõng ta: “Vậy ta không nói nữa, nương tử nàng ngửi xem…”
Ta áp mặt vào sau gáy chàng ngửi, có mùi hương hoa thanh khiết, quả thực tắm rất thơm.
Ta ngoái đầu nhìn vầng trăng tròn vành vạnh, nếu cha mẹ còn sống chắc chắn sẽ vui lắm.
Hoàng Liễu đã tìm được phu quân ngốc nghếch luôn đi theo sau mông mình rồi.