Chương 7 - Mùa Đông Lạnh Lẽo và Bản Tình Ca Ngốc Nghếch

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tống Vãn Y bị hắn đẩy mạnh vào tường, trán va phải, chảy máu đỏ lòm.

Nàng vẫn chưa hoàn hồn, ngồi sững dưới đất, ngơ ngác nhìn xe ngựa bị vỡ nát, lại nhìn cánh tay đang rỉ máu của Thẩm Diễm.

Thẩm Diễm cố gượng đứng dậy, bước lại gần muốn kiểm tra nàng có bị thương không.

Nhưng khi hắn vừa đến gần, nàng bỗng rụt người lại, ôm chặt đầu gối, vùi mặt vào trong cánh tay, toàn thân khẽ run.

Nàng đang sợ.

Sợ cỗ xe ngựa kia, sợ… cả hắn?

Nhận thức này khiến bàn tay Thẩm Diễm đang vươn ra giữa không trung, cứng lại.

Vết thương trên tay vẫn chảy máu, từng giọt rơi xuống nền đá xanh.

Thế nhưng thứ đau hơn lại là nơi tim hắn, như thể bị ai đó khoét đi một mảng lớn.

Mười Hai

Hành vi điên loạn của Lâm Nguyệt Dung cuối cùng đã vượt quá giới hạn của Thẩm Diễm.

Sau cú va chạm, bản thân nàng ta cũng bị thương, lập tức bị người của Thẩm Diễm khống chế.

Lâm Nguyệt Dung tóc tai bù xù, vừa khóc vừa cười:

“Thẩm Diễm! Ngươi không có lương tâm! Vì ngươi ta có thể làm mọi thứ! Vậy mà ngươi vì con ngốc ấy mà đối xử với ta như vậy sao?!”

Thẩm Diễm nhìn nàng ta, ánh mắt cuối cùng chút tình nghĩa ngày xưa cũng hóa tro tàn:

“Ta từng nhớ ơn mẹ ngươi cứu giúp một bữa cơm, những năm qua dung túng ngươi quá nhiều, không ngờ lại nuôi ra tâm địa ác độc thế này. Từ hôm nay, giữa ngươi và Thẩm gia, đoạn tuyệt mọi quan hệ.”

Hắn dùng quyền thế, đưa Lâm Nguyệt Dung đi thật xa, phát phối đến một am đường hẻo lánh nơi phương Bắc, sai người giám sát nghiêm ngặt, suốt đời không cho rời đi.

Xử lý xong mọi chuyện, Thẩm Diễm quay về biệt viện.

Vết trầy trên trán Tống Vãn Y đã được bôi thuốc, nàng ôm đầu gối ngồi trên giường, vẫn im lặng như cũ.

Thẩm Diễm đứng trước cửa phòng, không dám bước vào.

Vết thương trên tay đã được băng bó, nhưng cơn đau vẫn rõ ràng từng cơn. Hắn nhìn bóng dáng mỏng manh tĩnh lặng bên trong, lần đầu tiên cảm thấy bất lực đến thế.

Những gì hắn tưởng là “bù đắp” và “bảo vệ”, dường như chỉ mang đến thêm tổn thương và khiếp sợ.

“Vãn Ninh…” Từ giường, Tống Vãn Y bỗng thì thầm một câu rất khẽ, mang theo lo lắng sâu sắc.

Tim Thẩm Diễm chấn động.

Hắn lập tức phân phó thuộc hạ:

“Đưa Tống tiểu thư đến đây, sắp xếp ở tây sương phòng, chọn hai bà vú cẩn thận chăm sóc.”

Hôm sau, Tống Vãn Ninh được đưa tới biệt viện. Tiểu cô nương rụt rè, vừa trông thấy Tống Vãn Y đã òa lên chạy tới gọi “Tỷ tỷ!”

Tống Vãn Y ôm chặt muội muội, trong đôi mắt vốn vô hồn cuối cùng cũng xuất hiện một chút sinh khí.

Thẩm Diễm đứng từ xa nhìn hai tỷ muội ôm nhau, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Hắn biết, giờ đây Tống Vãn Ninh là mối ràng buộc duy nhất còn giữ nàng lại.

Có lẽ, chăm sóc muội muội nàng, chính là điều duy nhất hắn có thể làm cho nàng lúc này.

Hắn mời nữ tiên sinh về dạy cho Tống Vãn Ninh, chuẩn bị y phục mới, món ăn ngon, cố gắng để nàng sống tốt.

Hắn cũng cho phép Tống Vãn Y mỗi ngày đến thăm muội muội, hai người có thể trò chuyện cùng nhau.

Thái độ của Tống Vãn Y dường như dịu đi một chút.

Ít nhất, nàng không còn tuyệt thực nữa, chịu ăn đôi chút.

Nhưng vẫn rất ít nói, đối với Thẩm Diễm, vẫn như không hề thấy tồn tại.

Thẩm Diễm không dám ép buộc thêm.

Hắn bắt đầu dè dặt, chậm rãi đối tốt với nàng, theo cách mà nàng có thể cảm nhận được, nhưng sẽ không thấy gò bó.

Hắn nhớ nàng từng rất thích hoa mai, liền cho người trồng vài gốc mai cổ chịu rét ngoài viện.

Hắn nhớ nàng bị hàn, dặn nhà bếp mỗi ngày nấu một chén trà gừng táo, lặng lẽ đặt ngoài phòng nàng.

Hắn thậm chí tự mình học nấu cháo gạo tẻ đường băng, dù thường xuyên nấu quá loãng hoặc bị khê, nhưng vẫn kiên trì học mãi không thôi.

Có lần, hắn nấu được một chén cháo tạm xem là không tệ, lấy hết can đảm bưng đến trước mặt nàng.

“Nàng từng… thường nấu cho ta.” Giọng hắn khàn khàn, “Ta… ta học theo, có lẽ không ngon…”

Tống Vãn Y nhìn chén cháo không mấy đẹp mắt, lại nhìn vết phồng trên tay hắn do bị bỏng, trầm mặc thật lâu.

Ngay khi Thẩm Diễm tưởng nàng sẽ không phản ứng gì, nàng vươn tay, đón lấy bát cháo.

Nàng không uống, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy bát sứt, để hơi ấm từ thành bát truyền vào lòng bàn tay lạnh giá.

Nàng cúi đầu, khẽ khàng nói một câu:

“Ngọt quá rồi… Chàng đau bao tử, không thể ăn ngọt như vậy.”

Thẩm Diễm sững sờ tại chỗ.

Sau đó, một cảm giác chua xót hòa với tia hy vọng mong manh dâng trào trong lồng ngực.

Nàng… còn nhớ?

Nàng có phải… chưa hoàn toàn quên hắn?

Thế nhưng, Tống Vãn Y nói xong liền không nói nữa, chỉ lặng lẽ nhìn làn hơi nóng lượn lờ trong bát cháo.

Tia sáng le lói ấy, rất nhanh lại lặng lẽ lụi tắt.

Mười Ba

Ngày tháng lặng lẽ trôi qua như rơi vào một loại tĩnh lặng bế tắc đầy giằng co.

Thân thể của Tống Vãn Y dần khá hơn nhờ vào sự điều dưỡng tỉ mỉ, sắc mặt nàng cũng đã có chút huyết sắc.

Đa phần thời gian nàng vẫn im lặng, nhưng thỉnh thoảng sẽ dạy Tống Vãn Ninh nhận chữ, hoặc ngồi dưới hành lang, lặng nhìn mấy gốc mai chậm chạp chưa chịu nở hoa mà xuất thần.

Thẩm Diễm bận rộn việc triều chính, nhưng mỗi ngày đều dành chút thời gian quay về, hoặc đứng xa xa nhìn nàng, hoặc lặng lẽ đứng ngoài cửa phòng nàng một lát.

Giữa bọn họ gần như không có đối thoại, nhưng sự căng thẳng như dây đàn sắp đứt kia, dường như cũng dần phai nhạt.

Cho đến một chiều đầu xuân Thẩm Diễm trở về từ hoàng cung, mang theo một tin tức.

Hắn ngồi một mình trong thư phòng rất lâu, trước mặt là một cuộn lụa màu vàng tươi được trải rộng.

Đó là thánh chỉ ban hôn — hoàng đế muốn gả trưởng công chúa mà mình yêu quý nhất, Trường An công chúa, cho hắn.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)