Chương 2 - Mùa Đông Khắc Nghiệt
Nhưng đổi lại, lại là kết cục hôm nay.
Hứa Vân Hạc nhìn tôi đầy đắc ý, tiện tay kéo chăn đắp cho con trai, nói với tôi:
“Thấy chưa, trẻ con không biết nói dối. Người với người khác nhau là ở chỗ đó. Cô kiểu nhà quê ít học như vậy trong chuyện dạy con cũng kém Uyển Nguyệt cả một trời, cô còn không hiểu tôi nên đưa ai vào thành phố sao?”
Tôi hít sâu, quay lưng lại, mân mê tờ đơn đăng ký chương trình “Kế hoạch miền Tây” mà tôi từng định bỏ đi.
Đối diện với hai cha con một lòng hướng về người phụ nữ khác, có lẽ rời đi mới là lựa chọn tốt nhất cho tôi.
2
Kết hôn năm năm, tôi đã quần quật suốt năm năm.
Lúc mới cưới, Hứa Vân Hạc ôm sách rơi nước mắt cầu xin, tôi mủi lòng nhường cho anh ta cơ hội duy nhất đi học lớp buổi tối, còn mình quay về lo gia đình, gánh hết việc đồng áng và việc nhà.
Tôi một lòng một dạ đối xử tốt với chồng con, từng không ít lần cãi vã vì những hành vi vượt giới hạn giữa Hứa Vân Hạc và Trần Uyển Nguyệt.
Thế nhưng Hứa Vân Hạc như nắm chắc tôi sẽ không bỏ đi, càng ngày càng trắng trợn, thậm chí còn dẫn con trai đến gần gũi Trần Uyển Nguyệt.
Con trai đã năm tuổi, nó chỉ thân thiết với Trần Uyển Nguyệt, còn đối với tôi thì buông lời nhục mạ và phản kháng không chút nể nang.
Ngày trước khi tôi mang thai vẫn phải làm ruộng, muốn nhờ Hứa Vân Hạc san sẻ đôi chút.
Anh ta chỉ bực bội phẩy tay: “Cô sinh ra đã da dày thịt thô, làm chút ruộng mà than thở gì?”
Vậy mà quay đầu, Hứa Vân Hạc lại biến thành con trâu cày tận tụy, một hơi làm hết việc đồng áng cho nhà Trần Uyển Nguyệt.
Đến cả ngày tôi sinh, nước ối vỡ đột ngột, tôi một mình nằm bệt trong nhà kêu trời kêu đất không ai đáp.
Hứa Vân Hạc lại bận cùng Trần Uyển Nguyệt đi dạo ngoại ô.
Mãi đến khi bà Vương hàng xóm nghe tiếng kêu mới chạy sang đưa tôi đến trạm y tế.
Tôi nhìn đứa trẻ trong lòng, ngũ quan vừa giống tôi vừa giống Hứa Vân Hạc, trong tim mới có chút an ủi.
Hứa Vân Hạc vội vàng đến, nhưng lại chẳng chút áy náy. Anh ta bế đứa bé nhìn một cái, lúng túng nói:
“Đứa trẻ này trông giống cô quá, chắc chẳng có phúc tướng gì.”
“Nếu mà giống Uyển Nguyệt, mắt to sáng long lanh… thì tốt biết mấy.”
Tôi gần như muốn bật cười vì tức giận. Hứa Vân Hạc sao có thể trơ trẽn đến mức này?
Con tôi sinh ra còn phải giống Trần Uyển Nguyệt để bù đắp tiếc nuối không cưới được “bạch nguyệt quang” của anh ta sao?
Nhận ra ánh mắt tôi khác thường, Hứa Vân Hạc gượng cười vài tiếng rồi đặt đứa bé lại bên tôi.
“Tôi chỉ buột miệng thôi, mà tôi nói cũng là sự thật, cô là phụ nữ vốn chẳng có nhan sắc gì, con cô may mắn mà được giống Uyển Nguyệt thì coi như phúc của cô đấy.”
Người còn yếu sau sinh, tôi gần như muốn cười ra nước mắt. Trước kia tưởng Hứa Vân Hạc chỉ là người không đứng đắn, giờ mới thấy anh ta đúng là kẻ cặn bã.
Tôi rơi nước mắt hôn đứa bé đang ngủ bên cạnh. Có lẽ nửa đời còn lại tôi không cần tình yêu, chỉ muốn nuôi con cho tốt.
Nhưng Hứa Vân Hạc vẫn ngang nhiên muốn mang cả cơ hội làm mẹ của tôi trao cho Trần Uyển Nguyệt.
Tôi ngày ngày phơi nắng ngoài đồng chăm sóc ruộng lúa, Hứa Vân Hạc sau giờ học buổi tối thì chẳng làm gì.
Anh ta lấy danh nghĩa trông con, lén bế con đến cho Trần Uyển Nguyệt, ba người như một gia đình.
Đến một ngày, sau khi làm ruộng cả ngày lưng đau mỏi gối, tôi gùi đồ định về nhà nghỉ.
Lại nhìn thấy Hứa Vân Hạc bế đứa con chưa biết nói, cùng Trần Uyển Nguyệt ngồi trên bờ đê cười nói vui vẻ.
Chưa dừng lại ở đó, Hứa Vân Hạc còn dùng kẹo dụ con gọi Trần Uyển Nguyệt là mẹ.
Nghe đứa con vừa mới bập bẹ nói bị dạy gọi người khác là mẹ, lửa giận trong tôi bùng lên, cầm ngay cái cuốc ném về phía Hứa Vân Hạc.
Từ đó tôi bắt đầu phòng thủ nghiêm ngặt với Hứa Vân Hạc, nhưng phòng thế nào cũng không ngăn nổi hai cha con muốn gần gũi Trần Uyển Nguyệt.
Sau khi trách tôi chuyện bé xé ra to, Hứa Vân Hạc càng không kiêng dè, lén đưa Trần Uyển Nguyệt về nhà đùa giỡn với con.
Tôi nhìn ruộng đồng mà không nỡ đưa con ra đồng chịu nắng gay gắt.
Đành trơ mắt nhìn Đoàn Đoàn càng ngày càng chống đối tôi, quay sang quấn quýt với Trần Uyển Nguyệt.
Hứa Vân Hạc thì thản nhiên, còn đổ lỗi rằng tôi là người đàn bà thô lỗ đanh đá, trẻ con bẩm sinh thích gần gũi những người dịu dàng nho nhã hơn.
3
Cuối cùng tôi vẫn không thể đến trạm y tế.
Cơn sốt cao cùng cơn đau bỏng rát trong phổi khiến tôi gần như không đứng thẳng nổi, chỉ có thể co ro bên cạnh bếp, múc ít nước lạnh đắp lên trán để tìm chút mát mẻ chẳng đáng là bao.
Trong đầu tôi cứ vang lên câu “mẹ chết đi” của con trai và vẻ khinh miệt tự nhiên như lẽ đương nhiên của Hứa Vân Hạc.
Mảnh đất còn sót lại chút ấm áp trong lòng tôi hoàn toàn biến mất.
Khi tôi đang cố gắng vo gạo, định nấu chút cháo loãng để cầm hơi, ngoài cổng vang lên giọng ngọt ngào, giả tạo của Trần Uyển Nguyệt:
“Anh Vân Hạc, Đoàn Đoàn đỡ hơn chưa? Em đặc biệt nhờ người từ thành phố mang về cho nó mấy hộp đào vàng ngâm, nghe nói trẻ con sốt ăn vào là tốt nhất đấy.”
Ngón tay tôi siết chặt cái muôi gạo, đốt ngón trắng bệch.