Chương 9 - Một Mùa Hè Không Dành Cho Tôi
9
Hứa Kiến Quốc lật từng trang album.
Hứa Nhuyễn, Hứa Nhuyễn, Hứa Nhuyễn, Hứa Nhuyễn — từng tấm, từng tấm ảnh đều là của Hứa Nhuyễn.
Ông ném cả tập album vào mặt trợ lý, giận dữ hét:
“Tôi bảo cậu tìm ảnh con gái ruột của tôi cơ mà!”
Trợ lý lúng túng đáp:
“Nhưng… tôi không tìm thấy tấm nào của tiểu thư Chiêu Chiêu cả…”
Một cơn đau nhói như kim đâm xuyên tim khiến Đường Di gập người, ngã sụp xuống đất.
Hứa Kiến Quốc từng nói: “Con gái thì phải nuôi khổ, sau này mới có chí khí, mới trưởng thành mạnh mẽ, độc lập.”
Nhưng bà thì xót.
Ông đi xin cơm thừa canh cặn về, ép con gái ăn từng miếng một.
Thấy con kháng cự, mặt mũi nhỏ nhắn nhăn nhó vì ghê sợ, Đường Di ôm con bé vào lòng, không cho chồng ép.
Sau đó, Hứa Kiến Quốc liền đến trại trẻ mồ côi, nhận nuôi Hứa Nhuyễn.
“Con ruột của chúng ta phải được giáo dục nghiêm khắc.”
“Nếu em mềm lòng quá, thì cứ coi Hứa Nhuyễn là nó đi.”
Từ hôm ấy, Hứa Chiêu phải ngủ trên sàn xi măng, còn Hứa Nhuyễn thì được sắm một căn phòng công chúa lộng lẫy.
Hứa Chiêu mặc đồ rách người ta vứt đi, đi giày mòn đế, còn Hứa Nhuyễn ngày nào cũng có váy công chúa mới, giày da xinh xắn.
Nhà họ là đại gia tộc tiếng tăm lẫy lừng.
Nhưng con gái ruột lại sống như kẻ ăn mày đáng thương.
Ấy vậy mà, trong suốt cuộc đời ngắn ngủi ấy, câu Hứa Chiêu nói nhiều nhất là:
“Bố mẹ yên tâm, sau này con sẽ kiếm thật nhiều tiền, để bố mẹ không phải khổ sở đi làm nữa.”
Mỗi lần Đường Di muốn nói thật với con, lại bị Hứa Kiến Quốc cản:
“Đợi thêm chút nữa đi, thêm chút nữa thôi…”
Năm này qua năm khác.
Cuối cùng, đợi được tin con gái đỗ thủ khoa.
Cũng đợi luôn tin con bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
Và rồi… đợi đến ngày chôn cất con.
Tang lễ con gái, đến một tấm ảnh để đặt trên bia mộ, họ cũng không có.
Nực cười biết bao.
Nực cười đến mức khiến Đường Di phát điên.
Hứa Kiến Quốc nhìn vợ khóc đến sắp ngất, tự tát mình mấy cái thật mạnh.
Ông không biết cảm giác đau đớn đến thấu xương này là hối hận hay gì khác.
Dù bao lâu nay ông vẫn tự thôi miên mình bằng câu: “Tất cả là vì muốn tốt cho con…”
Nhưng cảm giác tội lỗi đang ngày một dâng lên, đủ để nhấn chìm ông đến nghẹt thở.
Ông quỳ xuống trước mặt vợ, úp mặt vào tay, bật khóc như đứa trẻ:
“Vợ ơi… anh xin lỗi…”
“Cuối cùng anh cũng hiểu… là anh… chính anh đã tự tay giết chết con gái của chúng ta…”
Đường Di nhìn người đàn ông đang quỳ trước mặt mình, cuối cùng cũng mở miệng nói ra một câu:
“Hứa Kiến Quốc, chúng ta ly hôn đi.”
“Không!”
Hứa Kiến Quốc gục hẳn xuống sàn.
Thế giới này, giờ chỉ còn lại một mình ông.
Và ông… đã chờ đến cái kết dành riêng cho mình: Gia đình tan nát.
…
Ngày cảnh sát ban hành lệnh bắt giữ Hứa Nhuyễn, họ phát hiện cô ta đã chết từ lâu trong căn nhà nhỏ của Hứa Kiến Quốc.
Hứa Kiến Quốc nhận tội, ra tòa, chấp nhận chịu phạt.
Đường Di cuối cùng cũng tìm được một tấm ảnh Hứa Chiêu hồi bé xíu.
Bà dán nó thật cẩn thận, thật trang trọng lên bia mộ con gái.
Trong một ngày nắng đẹp, bà lặng lẽ uống thuốc trừ sâu.
“Chiêu Chiêu à, mẹ đến tìm con rồi.”
…
Thẩm Sơ Bạch đặt một bó hoa nhài trắng trước mộ Hứa Chiêu.
Cậu nhớ lại năm ấy khi lần đầu gặp Hứa Chiêu, họ đều mới mười lăm tuổi.
Cậu là học sinh chuyển trường, được xếp vào lớp 10-5, trường trung học số 3 Hải Thành.
Thầy giáo bảo cả lớp đổi chỗ, sắp xếp cậu ngồi cùng bàn với một cô gái.
Giờ ra chơi, có bạn cùng lớp lén kéo cậu lại thì thào:
“Cái con Hứa Chiêu đó á, nghe nói là ăn rác lớn lên đấy.”