Chương 8 - MỘT LẦN BAN HÔN, TRỌN ĐỜI HỐI HẬN
“Giờ đây Kỳ tướng quân là đại công thần của Đại Lương, trong cung đang mở tiệc mừng công cho ngươi.”
Nguyên Lân cười nhạt, ánh mắt liếc về phía ta, vẫn là nụ cười chẳng hề chạm tới đáy mắt.
Ta vừa định mở miệng xỏ xiên hắn mấy câu thì Kỳ Quang đã cướp lời:
“Công lao chẳng thuộc về vi thần, mà thuộc về hàng vạn chiến sĩ cùng vi thần ra trận. Nếu bệ hạ không chê phiền, xin đem phần thưởng của vi thần phân cho các huynh đệ ấy.”
Nguyên Lân nghe xong, hừ lạnh:
“Kỳ tướng quân quả là có lòng.”
Ta thấy bộ dạng hắn như vậy, rốt cuộc nhịn không nổi nữa, liền nói:
“Nếu hoàng thượng cũng có gan dũng như vậy, thì Kỳ tướng quân đâu cần phải thân chinh Mạc Bắc? Nay tướng quân vừa hồi triều đã mỏi mệt, thứ cho thần nữ dẫn chàng về phủ nghỉ ngơi.”
Dứt lời, ta liền đẩy chàng lên ngựa, đích thân nắm cương phóng về hướng Trấn Bắc hầu phủ.
Kỳ Quang bị ta nói đến ngẩn người.
Ta bỗng nhớ tới điều gì, vội nhìn cổ chàng — bùa bình an ta khắc khi xuất chinh vẫn còn.
Thế là ta càng thêm yên tâm, giục ngựa chạy nhanh hơn nữa.
Ngân Việt sớm đã cho người chuẩn bị sẵn nước nóng.
Kỳ Quang tắm rửa sạch sẽ, thay sang y phục nhẹ nhàng.
Tóc xõa như lụa, ánh lên dưới ánh đèn.
Ta ngoắc tay gọi chàng lại gần.
“Xem ra tướng quân thực có lòng, bùa bình an và dây tay ta tặng vẫn giữ nguyên vẹn.”
Ta nhìn sợi dây sắc màu trên cổ tay chàng, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh chàng thân mang trọng giáp, huyết chiến nơi sa trường, vậy mà cổ tay vẫn thấp thoáng ánh sắc dây tay rực rỡ.
“Lễ vật của quận chúa, vi thần đâu dám làm mất. Dù chết, cũng không để nó bị thương tổn.”
Chàng nói, vẻ ngây ngô như thiếu niên mới lớn.
Ta vội “phì phì” mấy tiếng, xua đi điều xui rủi, rồi sai Ngân Việt vào nhà bếp chuẩn bị thức ăn.
“Giờ thì đành để tướng quân chịu ủy khuất, tá túc ở phủ ta vậy. Dẫu sao danh nghĩa vẫn là ‘nhập tế’ mà.”
Ta cầm lấy lược, tự nhiên chải tóc cho chàng.
“Cầu còn không được.”
Kỳ Quang mỉm cười, như nước xuân tháng ba, ấm áp dịu dàng.
12
Kỳ Quang cứ thế ở lại phủ ta, song chúng ta vẫn chưa vượt qua giới hạn.
Khó khăn lắm mới hạ được Mạc Bắc, Nguyên Lân bèn chuẩn cho chàng nghỉ ngơi tại gia.
Ta và chàng suốt ngày kề cận bên nhau trong phủ, đôi khi chàng ra ngoài mang về chút bánh trái, còn lại những ngày ấy thật giống như đang sống trong tiên cảnh.
Chỉ là… tần suất Nguyên Lân truyền ta nhập cung càng lúc càng nhiều, ngay cả Thất Tịch cũng tổ chức yến tiệc trong cung.
Ta cùng Kỳ Quang bất đắc dĩ thay y phục lên xe ngựa vào cung.
Yến tiệc vẫn như cũ, vừa vào điện, Kỳ Quang đã bị bao quanh không còn kẽ hở.
Thấy không ai chú ý, ta lại dùng chiêu cũ, trốn ra ngự hoa viên.
Đêm Thất Tịch mát như nước, ta tìm một đình nghỉ gió, ngồi trong đó ngắm ngân hà vắt ngang trời hạ.
Ngân hà lơ lửng, xa mà chẳng thể với.
Đêm nay, lầu Tinh Tinh đèn đuốc sáng trưng, e rằng đám thuật sĩ đang tụ họp chiêm tinh đoán vận nước, cũng hợp cảnh hợp tình.
Bỗng ta ngửi thấy một làn hương nồng gắt, hệt như rơi vào một cửa hàng son phấn tồi tàn.
Ngẩng đầu nhìn ra, chỉ thấy Chu Ngọc đang từ xa đi tới.
Ta vẫn ngồi nguyên trên ghế đá, không nói lời nào.
Nàng mỉm cười, thản nhiên ngồi xuống đối diện ta.
“Lâu năm không gặp, quận chúa vẫn vô lễ như xưa.”
“Thấy bản cung mà không hành lễ, đúng là không biết lớn nhỏ.”
Ta liếc mắt nhìn nàng một cái.
Hồng y cung trang, dung nhan trang điểm tinh xảo, quả thật mỹ lệ.
“Đến cả hoàng thượng ta còn không cần quỳ, lễ nghi của ta, e rằng quý phi nương nương không xứng nhận.”
Ngay từ năm ta gả cho Kỳ Quang, Thái hoàng thái hậu đã đặc cách miễn cho ta mọi nghi lễ trong cung.
“Phải rồi, ti tiện vẫn là ti tiện, bao năm qua vẫn cứ quyến rũ khiến người khác tâm hoảng ý loạn.”
Nàng ta mân mê móng tay được sơn đỏ thắm, ta thật chẳng hiểu vì sao nàng luôn lấy thái độ như đối địch để đối đãi với ta.
Ta vốn không ưa tranh chấp với người, liền đứng dậy rời khỏi đình nghỉ.
Song nàng ta lại bám theo, túm lấy tay áo ta mà gằn giọng:
“Ngươi tưởng lấy chồng rồi là trốn thoát được sao? Tiện nhân nhỏ mọn còn mơ quyến rũ hoàng thượng, bản cung hôm nay nhất định phải dạy cho ngươi một bài học!”
Ta từ nhỏ đã học võ, chỉ là bình thường ôn nhu là nhờ sự giáo dưỡng của Thái hoàng thái hậu.
Nay bị vu hãm vô cớ, thật khiến người không thể nhẫn nhịn.
Ta vừa định ra tay thì Nguyên Lân đã kịp tới, tát mạnh một cái khiến Chu Ngọc ngã nhào xuống đất.
Ta kinh ngạc nhìn Nguyên Lân, ánh mắt hắn mơ hồ trong đêm tối, nhưng ta vẫn cảm nhận được cơn phẫn nộ.
“Bệ hạ… không phải vậy, thần thiếp chỉ là muốn…”
Chu Ngọc ôm mặt, còn chưa kịp nói hết câu, Nguyên Lân đã quát lớn:
“Cút!”
Chu Ngọc cuống quýt bò dậy, được thị nữ dìu đi khỏi.
Ta nhìn khuôn mặt khó dò của Nguyên Lân, thật không hiểu nổi rốt cuộc bọn họ là quan hệ thế nào.
Rõ ràng là hắn sủng nàng như trăng trên trời, sao lại ra tay tàn nhẫn đến vậy?