Chương 6 - MỘT LẦN BAN HÔN, TRỌN ĐỜI HỐI HẬN
Quay lại chương 1 :
Sau khi ta và Kỳ Quang dâng rượu tạ khách, hắn liền tiến lên, giọng điệu lạnh lẽo:
“Chúc mừng Kỳ tướng quân ôm được mỹ nhân về dinh, nhớ phải đối xử tốt với muội muội của trẫm đấy.”
Lúc hắn nói chữ “muội muội” thì nghiến răng ken két.
Kỳ Quang định lên tiếng, ta liền kéo chàng rời đi.
Càng dây dưa với kẻ như Nguyên Lân thì hắn lại càng được thể làm càn.
Ta đã sớm nhìn rõ bản tính hắn.
Quả nhiên, sau đó hắn vẫn dùng ánh mắt trêu tức mà nhìn ta, còn ta mỗi lần chạm phải ánh mắt ấy chỉ cười lạnh nhạt, chẳng buồn đáp lại.
Chỉ mới đi đánh một trận, thật tưởng mình là anh hùng thiên hạ.
Cuối cùng, ta khoác giá y đỏ rực, tiễn Kỳ Quang lên đường xuất chinh.
Trên cổ chàng là bùa bình an ta thức đêm tự tay điêu khắc.
Chàng phi ngựa dẫn quân rời đi như một cơn gió mạnh.
Nguyên Lân đứng bên cạnh, hừ lạnh một tiếng:
“Hy vọng hắn có thể trở về, đừng giống phụ thân và huynh trưởng của ngươi.”
Ta trừng mắt nhìn hắn, chuỗi bộ diêu bên tóc bị gió thổi rối tung:
“Hắn nhất định sẽ trở về.”
Nguyên Lân nhìn ta, khẽ lắc đầu, rồi xoay người hồi cung.
09
Vì Thái hoàng thái hậu xem Kỳ Quang là nhập tế, nên ta không ở Kỳ phủ, mà vẫn sống trong Trấn Bắc hầu phủ.
Ngày ngày ăn ngon mặc đẹp, lại viết thư qua lại cùng Kỳ Quang.
Chàng gửi thư về rất đều, kể cho ta nghe tình hình chiến sự, phong cảnh nơi Mạc Bắc.
Lúc rảnh, chàng còn viết rất dài, nói về những câu chuyện bi tráng của huynh đệ tử trận.
Ta nhận được tin, liền mang lễ vật đến tận cửa an ủi thân nhân của họ.
Lâu dần, danh tiếng của Kỳ Quang trong kinh thành cũng dần tốt lên.
Quan hệ giữa ta và chàng cũng ngày một thân thiết.
Văn chương của chàng rất đẹp.
Từ khi ta tỏ ý muốn biết cảnh sắc Mạc Bắc, chàng liền thường vẽ nên bằng lời, gửi về cho ta ngắm.
Nguyên Lân sau khi ta thành thân thì thường xuyên lấy cớ gọi ta nhập cung dự yến.
Thái hoàng thái hậu thường giúp ta từ chối, nhưng có một số lần quả thật không thể thoái thác.
Thế là ta lại mang gương mặt đoan trang hiền thục, khuôn nếp khuôn mẫu, đi dự từng bữa tiệc một cách qua loa.
Thi thoảng ta sẽ trốn về cung Thái hoàng thái hậu làm nũng, người sẽ hỏi ta về tình hình nơi tiền tuyến.
Ta kể lại những gì trong thư và chiến báo, rằng vương thất Mạc Bắc đang loạn, Kỳ Quang nắm lấy thời cơ, có lòng nhất cử bình định.
Thái hoàng thái hậu nghe xong liền nói sẽ ngày đêm khấn Phật, cầu phúc cho Kỳ Quang và binh sĩ.
Có một lần ta vào cung dự yến như thường lệ.
Yến tiệc đến nửa chừng, thực sự ngột ngạt đến cực điểm, ta liền lén trốn ra ngự hoa viên hít thở khí trời.
Hôm ấy là tiết xuân nắng chiều dịu nhẹ rải vàng trên mặt hồ nhỏ trong hoa viên.
Thấy xung quanh không có ai, ta tháo giày tất, ngồi bên hồ nghịch nước.
Ngân Việt thì đứng cảnh giới gần đó, quan sát bốn phía.
Bất chợt một bóng người phủ lên người ta, ta cứ ngỡ Ngân Việt trêu đùa, vừa ngẩng đầu liền giật mình – là Nguyên Lân.
Ta vội vàng mang giày lại, hành lễ xong liền kéo Ngân Việt muốn quay lại dự yến.
Nhưng Nguyên Lân nắm lấy cổ tay ta, sắc mặt vẫn cao ngạo như xưa:
“Ngươi có biết hôm nay là yến gì chăng?”
Từ khi ta thành thân với Kỳ Quang, những bữa tiệc trong cung phần nhiều là Thái hoàng thái hậu giúp ta từ chối.
Trừ sinh thần của hai vị nương nương, những yến khác ta đều chẳng mấy quan tâm.
Ta chỉ lắc đầu, định rút tay về, nhưng hắn lại siết càng chặt.
Ta quay đầu, nhìn hắn bằng ánh mắt đầy nghi hoặc: “Thỉnh bệ hạ tự trọng, Nam Kha đã là người có phu quân, nếu bị người ngoài thấy được, e là khó xử.”
“Hẳn ngươi đã quên điều gì rồi phải không?”
Hắn gắt gao nhìn ta chằm chằm.
“Nếu bệ hạ có điều muốn nói, chi bằng cứ thẳng lời.”
“Nam Kha lâu ngày không vào cung, nếu có làm trái cung quy, xin bệ hạ cứ tùy nghi trách phạt sau yến tiệc.”
Ta chẳng muốn chơi trò đố chữ với hắn, dứt khoát cố rút tay về.
Sắc mặt hắn bỗng chốc ảm đạm, thả lỏng tay ta.
Ta vội kéo Ngân Việt rảo bước quay lại yến hội, phía sau chỉ nghe thấy tiếng hắn truyền lệnh cho người trong ngự hoa viên thay nước hồ một lượt.
Thì ra là vậy… Ta khẽ thở phào một tiếng.
10
Chẳng bao lâu sau khi ta trở về chỗ ngồi, Nguyên Lân cũng quay lại chủ vị.
Chu Ngọc liên tục rót rượu cho hắn, song nét mặt hắn vẫn lạnh nhạt, khiến nàng có phần lúng túng.
Không rõ nàng thì thầm gì bên tai hắn, chỉ thấy hắn trừng mắt quát lớn, khiến nàng uất ức rời khỏi tiệc.
Đám đại thần thấy Chu Ngọc rút lui, liền nhân cơ hội dâng lên bao nhiêu thiên kim của nhà mình, giới thiệu từng người cho hoàng đế.
Nguyên Lân mặt mày không vui, song cũng không dám phát tác trước mặt các vị trưởng bối chủ trương chuyện hôn sự như Thái hoàng thái hậu, đành nín nhịn tiếp khách.
Yến hội kết thúc thì trời đã về khuya.