Chương 3 - MỘT LẦN BAN HÔN, TRỌN ĐỜI HỐI HẬN

Bài vở không lâu đã hoàn tất, Thái hoàng thái hậu thấy ta đã học thành, quyết định để ta xuất cung, sống đời tự tại.

Khi thu dọn sách vở rời Thái học, ta mới giật mình nhận ra, suốt mười mấy năm học nơi đây, ngoài Nguyên Lân và Chu Ngọc, ta chẳng quen biết thêm ai.

Thái hoàng thái hậu rốt cuộc vẫn thương ta, ban thưởng một loạt kỳ trân dị bảo, đủ để ta hưởng vinh hoa phú quý suốt đời.

Trước ngày xuất cung, ngài ôm ta thật lâu mà không nói một lời.

Kỳ thực lòng ta không nỡ rời xa người, nhưng ngài lại kiên định muốn ta rời khỏi chốn thâm cung này.

“Hoàng thượng nay đã chẳng còn là hoàng thượng của ngày trước. Ai gia không nên giữ con trong cung suốt bao năm như vậy. Ra ngoài kia, sẽ thấy thế giới rộng lớn hơn nhiều.”

Ngài lệ rưng rưng nơi khóe mắt.

Ta nhìn khuôn mặt người đã điểm nét phong sương mà vẫn đầy tôn nghiêm, bèn quỳ gối dập đầu thật mạnh.

04

Ta chỉ mang theo một mình Ngân Việt xuất cung.

Khi xe ngựa đưa chúng ta đến Trấn Bắc hầu phủ thì trời đã nhá nhem tối.

Thái hoàng thái hậu chu đáo, đã sai người tu sửa lại phủ đệ, tất cả đều tươm tất như mới.

Đêm đó, ta nằm trên giường trong phòng mình, lần đầu tiên không ngửi thấy hương trầm nơi cung Thái hậu, cứ trở mình mãi mà chẳng ngủ được.

Đến tận bình minh, ta mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Trong mộng ta thấy một giấc mơ thật dài.

Mộng thấy phụ thân và huynh trưởng ta chưa từng chết trận.

Ta được chỉ hôn cho Nguyên Lân như bao nữ tử bình thường, mặc vào hỉ phục đỏ rực, hắn thấy ta thì mày giãn môi cười, dùng cành hỷ xứng vén lớp khăn voan trên đầu ta…

Rồi mộng tan, ta tỉnh giấc trong hụt hẫng.

Ngân Việt thấy ta đã dậy, bèn mang nước rửa mặt vào.

Trong khoảnh khắc ý thức còn mơ hồ, ta đột nhiên sinh ra một suy nghĩ: muốn làm điều gì khiến bản thân vui vẻ.

Vì thế ta nói với Ngân Việt: “Chúng ta đi du ngoạn đi, đi xem xuân Giang Nam, tuyết phương Bắc.”

Ngân Việt mừng rỡ gật đầu.

Ngay trong ngày hôm đó, chúng ta mang theo vài thị vệ, khởi hành.

Một đi, là ba năm.

Ta và Ngân Việt che dù ăn bánh hạt dẻ ngọt lịm trong mưa phùn Giang Nam, ngắm người qua lại trên cầu, lắng nghe tiếng mái chèo rẽ nước bên sông.

Đêm hè phi ngựa trên thảo nguyên bát ngát, ngân hà như xoay chuyển trên đầu, mùi cỏ non thoang thoảng vấn vít bên mũi.

Mùa thu tìm được một rừng phong, lá đỏ như lửa, xe ngựa lướt nhẹ trên đường núi, ta và Ngân Việt ngồi trong xe nhâm nhi trà ấm.

Đến mùa đông, đi tới đâu thì thuê một tiểu viện nơi đó, tuyết rơi trắng xóa, Ngân Việt nhóm lò nướng rượu, ta trong phòng lật đọc sách xưa.

Cuộc sống tựa như gấm thêu hoa, thong dong mỹ mãn.

Ở Đại Lương, sinh nhật hai mươi tuổi của nữ tử là ngày trọng đại chỉ sau ngày thành hôn.

Ta tính kỹ thời gian, trở về kinh thành đúng ngày.

Thái hoàng thái hậu phái bà vú thân cận đón ta, vội vàng đưa ta đi thử lễ phục, ta cũng tùy ý để họ sắp xếp.

Đêm trước ngày yến, Thái hoàng thái hậu truyền ta vào cung.

Khi thấy ta, ánh mắt vốn đục ngầu của người chợt trong suốt, nắm tay ta, thân thiết cười nói: “Miểu Miểu nhà ta nay đã khác xưa rồi.”

“Thái hoàng thái hậu nương nương cũng vậy, hai năm không gặp mà lại trẻ hơn nhiều.” Ta nép vào lòng ngài làm nũng, khiến người cười không khép miệng.

“Vẫn là con miệng ngọt. Không có con, ai gia trong cung thật là cô quạnh.” Ngài khẽ gõ mũi ta, giọng nói mang theo vài phần tiếc nuối.

Ta nhìn điện rộng thênh thang, ngoài ngài và dì Lan Nhược ra thì chẳng còn ai, trong lòng có chút chua xót, liền thầm muốn lưu lại bầu bạn cùng ngài.

“Con phải gả đi chứ, ngốc đầu à, mai đã tròn hai mươi rồi. Sao có thể mãi ở bên ai gia?”

Ngài buồn bã thở dài.

“Vậy thì không gả là được, con có thể ở bên người cả đời.” Ta rúc trong lòng người, khe khẽ nói.

Sau hai năm du ngoạn, cái nhìn của ta về thế sự cũng đã khác xưa.

Tỷ như mối “tình ý” với Nguyên Lân, tỷ như thân phận của ta – cô nhi của phủ Trấn Bắc hầu.

Ta đã có thể đối diện với chính mình năm xưa.

Và cũng muốn vì chính mình mà làm ra một vài thay đổi.

“Ôi chao, vậy chẳng phải ai gia sẽ bị cha mẹ ngươi trách tội sao?”

“Đến lúc xuống gặp Diêm Vương, ai gia cũng khó lòng mà giải thích được.” Thái hoàng thái hậu xót thương vuốt tóc ta, dịu giọng nói.

“Không đâu, con tin rằng phụ thân và mẫu thân sẽ muốn con cả đời được vui vẻ.”

“Chỉ cần được ở bên nương nương, con đã cảm thấy an lạc rồi!” Ta mỉm cười đáp.

“Cung tường quá cao, ra ngoài vẫn là tốt hơn, hiểu chưa, Miểu Miểu?”

Ta nghe xong, dường như hiểu mà cũng chẳng hiểu, chỉ khẽ gật đầu.

Thái hoàng thái hậu bèn bảo Ngân Việt dìu ta về nghỉ.

05

Đêm ấy ta ngủ rất yên ổn.

Sáng sớm hôm sau, dì Lan Nhược dẫn theo một đoàn người đến giúp ta trang điểm thay y phục.

Bà vú điểm phấn cho ta vừa làm vừa khen: “Quận chúa đúng là mười phần mười phần xinh đẹp, da tựa bạch ngọc, mắt như thu thủy, lão thân ở trong cung bao năm, chưa từng thấy ai hơn được người đâu.”

Ta thẹn thùng mỉm cười, để mặc bà bôi phấn điểm son.

“Để lão thân điểm lên mi tâm quận chúa một đóa hoa đi, thật sự là đẹp hơn hoa nữa đó.”

Lúc bà cười, nét mặt lộ rõ nếp nhăn, nhưng tay nghề lại cực kỳ khéo léo, chớp mắt liền họa một đóa đào hồng phớt giữa chân mày ta.

Ta soi vào gương đồng, nhất thời có chút xa lạ.