Chương 2 - MỘT LẦN BAN HÔN, TRỌN ĐỜI HỐI HẬN
Trước khi khởi hành, hắn nhìn Thái hậu cùng Thái hoàng thái hậu vừa mới được nâng vị mà rơi lệ, lại liếc mắt khinh bỉ nhìn ta đang đứng ngoan ngoãn cúi đầu bên cạnh, hừ lạnh một tiếng rồi mở miệng:
“Mẫu hậu cùng tổ mẫu nuôi dạy dâu hiền như vậy, nhi thần quả thực không xứng.”
“Chuyến này hung hiểm vạn phần, nhi thần không nỡ để huyết mạch nhà Trấn Bắc hầu tuyệt diệt.”
“Hôn ước đến đây bãi bỏ, cũng mong quận chúa bảo trọng.”
Ta sững sờ nhìn hắn, Thái hoàng thái hậu còn muốn nói gì đó, nhưng môi run rẩy mãi vẫn không thốt thành lời.
Từ ngày Nguyên Lân ra trận, Thái hậu quy y Phật môn, triều chính giao cho ngoại thích – Tể tướng là cữu cữu hắn – nắm giữ.
Hôn ước giữa ta và hắn dù bị hủy bỏ, nhưng thái độ của Thái hoàng thái hậu đối với ta vẫn như xưa.
Ngài luôn dịu dàng an ủi: “Hoàng thượng là có tình cảm với con, đứa nhỏ ấy vốn như vậy.”
Song ta đã trưởng thành, ta có thể rõ ràng cảm nhận được sự chán ghét trong mắt hắn mỗi khi nhìn ta.
Chẳng qua vì từ nhỏ đã bị Thái hậu dạy bảo rằng “Nguyên Lân là trên hết”, lại thêm tâm tư thiếu nữ ngây ngô đem lòng mến mộ, ta mới có thể nhẫn nhịn tất cả, âm thầm đứng sau hắn chịu mọi uất nhục.
Ta cùng Thái hoàng thái hậu ở trong cung chịu đựng từng ngày, mong ngóng từng tin tức từ tiền tuyến.
Một năm sau, Nguyên Lân cùng man tộc ký kết một loạt điều ước, rồi khải hoàn hồi triều.
Ngày hắn trở về, ta dìu Thái hậu lên lầu cao ngóng nhìn.
Ánh tà dương nhuộm rực cả bầu trời, hắn cưỡi chiến mã từ xa phi đến, oai phong lẫm liệt, thực sự có khí thế của đế vương.
Thậm chí, trên lưng ngựa của hắn còn có một nữ tử, đóng vai “hoàng hậu” rõ ràng.
Nàng tính tình hào sảng, phóng khoáng tự nhiên.
Tuy xuất thân nơi biên cương, nhưng dung nhan lại mang nét dịu dàng như mưa khói Giang Nam, khiến người thấy mà sinh thương cảm.
Nàng tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, cũng thường mặc váy đỏ rực, múa một khúc mừng công cho chư tướng nơi đại điện.
Hôm ấy nàng cài một đóa mẫu đơn bên tóc, dưới chân mang chuông vàng lấp lánh, bên hông giắt trường kiếm mềm.
Vạt váy tung bay, kiếm pháp lẫm liệt, như nữ chiến thần hạ phàm.
Chúng thần hò reo không dứt, còn ta cũng vỗ tay không ngừng.
Vũ khúc vừa dứt, Nguyên Lân mỉm cười đứng dậy, giơ chén tuyên bố: nàng sẽ là hoàng hậu của Đại Lương.
Cả điện kinh ngạc, nhưng không ai dám mở miệng phản đối.
Thái hoàng thái hậu giận đến sắc mặt lạnh tanh, kéo ta rời đi trước buổi yến.
“Đúng là yêu cơ mê hoặc quân vương, ai biết có phải do man tộc phái tới hay không.” Thái hoàng thái hậu phẫn nộ dưới ánh nến phập phồng.
Ta khẽ nhích tim đèn, nhẹ giọng đáp: “Nương nương không cần quá lo lắng, hoàng thượng tự có phân thước.”
“Khổ cho con, bao nhiêu năm nay vẫn không đổi lòng. Nay ta cũng đã nghĩ thông rồi, không ép con phải gả cho hắn nữa.”
Thái hoàng thái hậu dịu dàng vuốt tay ta, ánh mắt đầy yêu thương.
Suốt ngần ấy năm, đây là lần đầu tiên ta nghe ngài nói, ta không cần bước vào tương lai của Nguyên Lân nữa.
Trong lòng ta chợt nhẹ đi một phần.
Nhưng chẳng ngờ, ngày sau so với trước lại càng khiến người khó nhẫn.
03
Từ khi đem nàng kia về cung, Nguyên Lân sủng ái nàng lên tận trời, ban cho nhiều đặc quyền.
Chẳng hạn như miễn hành lễ, lại có thể tự do ra vào khắp mọi nơi trong cung.
Hôm đó, ta đang cắt tỉa hoa cho Thái hậu trong tiểu hoa viên thì gặp nàng.
Nàng cười tươi nhìn ta: “Ngươi chính là Tiêu Miểu?”
Ta hành lễ đáp lại, gật đầu xem như hồi đáp.
Nàng bước tới gần, ánh bóng đổ xuống che phủ thân ta, giọng khẽ khinh miệt: “Ngày trước chỉ nghe Lân lang nhắc đến, nay gặp quả nhiên là một kẻ tiện tướng.”
Ta nghe xong vẫn lặng im, vì lễ giáo dạy ta rằng, kẻ ngu ngốc mới đôi co.
Vì thế liền kéo Ngân Việt đang muốn phát tác trở về phòng.
Nàng kia còn lớn tiếng hô theo: “Trốn làm gì? Chẳng phải cũng chỉ là một nữ nhân bị từ hôn thôi sao?”
Ngân Việt giận dữ muốn xông ra phản bác, nhưng ta ngăn nàng lại.
Nàng nghẹn khuất, tức giận nói: “Sao người lại ngăn nô tỳ? Dẫu sao người cũng là quận chúa, một nữ tử không danh không phận sao có thể lộng hành như thế?”
Ta đã thấu hiểu, nàng ghét ta, cũng bởi vì hôn ước năm xưa giữa ta và Nguyên Lân.
Nhưng ta còn có thể làm gì nàng?
Nàng dám làm vậy, tất nhiên là đã có Nguyên Lân làm chỗ dựa sau lưng.
Ta sao phải tự chuốc khổ vào mình?
Từ sau khi ta minh bạch rằng Chu Ngọc kia đối với ta tâm tư bất thiện, dứt khoát ngày ngày ở lại trong cung Thái hoàng thái hậu, ban ngày chăm hoa tưới cỏ, đọc sách tĩnh tâm, ban đêm theo Thái hoàng thái hậu tụng kinh niệm Phật.
Thái hoàng thái hậu biết Chu Ngọc kiêu căng ngang ngược, từng khuyên răn Nguyên Lân.
Nhưng Nguyên Lân lại chẳng mảy may để ý: “Nữ nhân của trẫm, không cần sống trong ánh mắt người khác. Chỉ có thể làm phiền quận chúa Nam Kha ủy khuất mà thôi.”
Cuộc sống của ta vẫn thanh đạm như nước, chỉ là Thái hoàng thái hậu nhắc đến Nguyên Lân trước mặt ta cũng đã ít đi rất nhiều.
Chẳng bao lâu, Chu Ngọc cũng được Nguyên Lân an bài vào Thái học.
Trên lớp thì làm ra vẻ đoan trang thanh nhã, dưới lớp lại thường chặn ta nơi ngự hoa viên, dùng những lời lẽ ác độc nhất để mạt sát.
Nhưng ta phần nhiều lại thấy thương hại nàng.
Thương nàng phải sống nhờ vào ái tình của một nam nhân.
Từ khi không còn ai nhắc ta rằng phải thích Nguyên Lân nữa, ta càng thêm suy xét chính mình thuở trước.