Chương 6 - Một Bọc Hành Lý Bước Vào Mệnh Số Của Người
Quay lại chương 1 :
Ta đứng ngoài cửa, lòng có chút chùn bước.
“ Đường tỷ!”
Hách Trưng cùng một nhóm đồng môn từ lầu hai bước xuống.
Ta ôm áo choàng, xoay người định rời đi, nhưng bị chàng giữ lấy tay.
“Vừa rồi ta thấy đại ca, để ta đưa tỷ đi tìm huynh ấy.”
Ta rút tay lại, khẽ nói:
“Không cần.”
Hách Trưng ra hiệu cho đồng môn đi trước, còn mình thì kéo tay ta:
“Ta đưa tỷ lên lầu rồi sẽ rời đi ngay.”
Từ sau khi Tống di nương bị đưa đến am ni cô, Hách Trưng trở nên trầm lặng hơn rất nhiều.
Bất chợt, chàng khẽ nói một câu bên cạnh ta:
“Xin lỗi.”
Lời xin lỗi này, là thay mặt Tống di nương nói ra.
Từ đó đến khi lên tới tầng hai, chúng ta không nói thêm câu nào.
Cửa nhã gian vừa mở, tiếng đàn trong phòng đột ngột im bặt.
Trong đám người, một thiếu niên ngồi ngay ngắn, thân hình cao ráo, thần sắc rạng rỡ, đã hoàn toàn không còn chút bóng dáng yếu đuối năm xưa.
Hách Tầm bận học hành, ta không ngờ chàng vẫn còn thời gian rảnh rỗi để theo đuổi cầm nghệ.
Chàng thu ống ngọc tiêu lại, có lẽ vì bị ta làm phiền mà sắc mặt khó chịu, ánh mắt đảo qua ta và Hách Trưng, lông mày nhíu chặt.
“Trời tuyết lớn thế này, không yên ổn ở nhà nghỉ ngơi, ra ngoài chạy loạn làm gì, ngươi không cần cái chân này nữa sao?”
Ta ôm áo choàng, nhất thời không biết phải đáp thế nào.
“Đại ca, Đường tỷ chỉ là…” Hách Trưng lên tiếng, muốn giải thích thay ta, nhưng bị Hách Tầm lạnh lùng ngắt lời.
“Chuyện giữa phu thê ta, liên quan gì đến ngươi?”
Ánh mắt chàng xếch lên, lướt qua Hách Trưng như có gai.
Ngay sau đó, chàng sải bước tới, mạnh tay kéo ta về đứng bên cạnh mình.
Ta bị giật một cái, lảo đảo một chút, ánh mắt bất giác rơi xuống người nữ tử ngồi bên cạnh cổ cầm trong phòng.
Rồi ta lặng lẽ dời mắt đi.
Bọn họ vừa nãy đang hợp tấu cầm tiêu, trai tài gái sắc, quả thực xứng đôi vô cùng, nhìn vào đã thấy thuận mắt.
Hách Trưng bị đẩy lùi một bước, hừ khẽ một tiếng, cười lạnh:
“Các người còn chưa thành thân, lấy gì gọi là phu thê?”
Một câu nói trúng chỗ đau, khiến Hách Tầm nhất thời nghẹn lời, không thể phản bác.
Chàng nghiến chặt răng hàm, ánh mắt lạnh như băng, trừng trừng nhìn Hách Trưng, rồi lạnh giọng nói với ta:
“Ngươi về nhà trước đi!”
Ta đưa áo choàng cho chàng, không ngờ chàng lại đổi ý, khoác áo lên người ta, kéo tay ta, dứt khoát:
“Ta đưa ngươi về.”
Nữ tử bên đàn đứng dậy, giọng nói mềm mại nũng nịu:
“Ca ca Hách Tầm, vậy chúng ta không luyện nữa sao?”
Hách Tầm chẳng thèm quay đầu lại, chỉ lạnh nhạt đáp:
“Lần sau rồi nói.”
Tiểu cô nương hậm hực, phồng má ngồi xuống, đầy vẻ không vui.
Trên xe ngựa, ta và Hách Tầm ngồi đối diện, không ai lên tiếng.
Chàng nhịn một hồi, cuối cùng vẫn không kìm được, mở miệng trách móc:
“Đã nói với ngươi bao nhiêu lần, đừng qua lại với Hách Trưng, ngươi đều coi như gió thoảng qua tai!”
“Chỉ là tình cờ gặp thôi.”
“hắn và mẫu thân hắn đều không phải người tốt lành gì, tiếp cận ngươi tuyệt đối không có ý tốt.”
Hai năm trước, nhân lúc Hách gia lên núi lễ Phật, Tống di nương lén lút thông đồng với kẻ xấu, định hại chết Hách Tầm.
Khi đó, vì cứu chàng, ta bị thương đến mức gãy cả một chân.
Tống di nương sau đó bị lão thái thái đích thân xử trí, đưa vào am ni cô.
Từ ấy trở đi, Hách Tầm đối với Hách Trưng ngày càng chán ghét đến tận xương tủy.
Ta lặng lẽ xoay nhẹ cổ chân, lại bị Hách Tầm bắt gặp, lập tức bị chàng mắng cho một trận:
“Biết rõ chân mình không tiện, còn không chịu ngoan ngoãn ở nhà, chỉ biết khiến người khác bận lòng!”
Ta vốn định cãi lại chẳng phải là vì đi đưa áo choàng cho chàng sao?
Nhưng vừa cúi đầu đã thấy áo choàng vẫn khoác ngay ngắn trên người, lời đến miệng liền nuốt ngược vào trong.
Hách Tầm mặt nặng như chì, cau mày nhấc chân ta lên, nhẹ nhàng gác lên đùi mình, bực bội nhưng vẫn bắt đầu xoa bóp.
Ta muốn rút lại, chàng lại ôm càng chặt.
Cái dáng dấp kia không khác gì một con chó nhỏ đánh dấu lãnh địa, ai hơi đến gần là sủa ầm lên như thể bị cướp mất của.
“Đau lắm không? Có cần gọi đại phu không?”
“Đại phu đã dặn rõ, vết thương của ngươi kỵ nhất là gặp lạnh, thế mà còn dám ra ngoài giữa tuyết rơi, đúng là không biết lo cho mình.”
Chàng cúi người, dáng vẻ đầy uất ức, tay xoa bóp vừa phải, không nặng cũng chẳng nhẹ.
Đầu chàng kề sát lại gần, mái tóc mềm mại, hàng lông mi dày rậm che khuất cả ánh mắt.
Ta khẽ giơ tay định chạm vào, rồi lại chần chừ mà rút về.
Bất chợt, chàng lên tiếng:
“Ta và Liễu Lê Âm không có gì, ngươi đừng hiểu lầm.
Nàng theo ca ca đến văn hội, nài nỉ ta chỉ dạy đàn, ta không tiện từ chối.”
“Không sao.” Ta khẽ đáp.
Dù sao thì ta cũng sắp rời đi rồi.
Hách Tầm thân thiết với ai, thích ai, cũng chẳng còn liên quan gì đến ta nữa.
Chàng nghe xong không những không yên lòng, mà sắc mặt lại càng khó coi, nhíu mày nhìn ta chằm chằm, ánh mắt vừa giận vừa buốt.
Từ hôm đó, Hách Tầm không còn chịu nói chuyện với ta nữa.
Ta nghĩ đi nghĩ lại, có nên dỗ chàng một chút hay không.
Cuối cùng lại nghĩ, thôi vậy…
Chi bằng, cứ như thế mà dần xa nhau.
Sau khi náo nhiệt qua rằm tháng Giêng, quán ăn của ta cũng sắp khai trương trở lại.
Ta xách hai gói điểm tâm đến tìm Thu Sương.
Năm kia nàng đã chuộc thân, sau đó thành thân với Đại lang nhà họ Lý.
“Ngươi sắp đi à? Muốn đi đâu?”
Thu Sương nắm lấy tay ta, vẻ mặt hoang mang lo lắng.
Ta đáp: “Rời nhà đã mười mấy năm, cũng nên về thăm một chuyến.”
Nàng nửa tin nửa ngờ: “Nếu chỉ là đi thăm, sao lại muốn chuyển nhượng cả cửa hàng cho ta?”
Ta cười, đưa tay khẽ chọc má đứa trẻ còn đang ẵm trên tay nàng, còn chưa biết nói.
Thu Sương vốn cũng biết chuyện lời thầy bói năm xưa.
Đôi mắt nàng bỗng đỏ hoe.
“Là hắn đuổi ngươi đi à?
Đồ phụ bạc!”
Ta khẽ lắc đầu.
Đêm ba mươi Tết năm ấy, Hách Tầm từng đứng trước cửa phòng ta, gõ cửa.
Nét mặt nghiêm trang, chàng nói:
“Chu Đường, ngươi nên chuẩn bị áo cưới rồi.”
Trong ánh đèn lập lòe, ta thoáng thấy tai chàng đỏ bừng, tim như bị một móng vuốt nhỏ cào qua ngứa ngáy, đau xót mà chẳng rõ vì sao.
Sau khi giao phó xong mọi việc cho Thu Sương, ta ghé vào tiệm trang sức, mua một cây trâm bạc.
Hình dáng là mây lành, kiểu dáng đơn giản, không có gì nổi bật.
Mẫu thân ta từng có một cây trâm bạc như vậy.
Ấy là món hồi môn của bà khi xuất giá, sau chẳng rõ vì sao mà thất lạc.
Bà buồn mất một thời gian rất dài.
Khi ta đang thu dọn đồ trong phòng, Đông Nguyệt đứng dựa vào khung cửa.
“Ngươi thật sự cứ thế mà đi sao?”
“Ngươi canh kỹ thế, sợ ta lấy mất của cải quý giá à?”
Ta liếc nàng một cái, mỉm cười hỏi.
Đông Nguyệt hận không rèn được sắt thành thép, gằn giọng:
“Làm di nương thì có gì không tốt? Sao ngươi không chịu đồng ý với lão thái thái?”
Tại sao không đồng ý ư?