Chương 2 - Mộng Dài Luẩn Quẩn
[Phần 2/2]
6.
9 giờ sáng.
Bạn và ông Trần ngồi cạnh nhau trên chiếc ghế dài cạnh sân bóng rổ, chiếc ra dio đặt ở giữa hai người phát ra tiếng tĩnh điện rè rè.
Giọng nói của Quách Đức Cương bắt đầu vỡ ra.
Bạn và ông Trần vẫn tán gẫu, thỉnh thoảng, bạn cười tán đồng.
Tầng mây dày che bớt nắng, tạo ra một mảng bóng râm. Vốn là một buổi sáng bình thường, mặt trời ấm áp, gió thu mát rượi, xung quanh có tiếng người, bạn cũng thấy bớt cô đơn.
Nhưng khóe miệng cười cứng ngắc đã lộ ra sự bất an của bạn. Trong tầm mắt, bố mẹ và cư dân trong tòa nhà đều đứng bất động dưới bóng cây. Các ông, bà lão ngồi ở các bàn nói chuyện cũng thỉnh thoảng liếc về phía bạn. Thời tiết đầu thu không quá lạnh, thậm chí còn hơi oi bức, nhưng sau lưng bạn đã ướt sũng.
Bạn nhanh chóng không chịu nổi những ánh mắt này. Bạn dựa lưng vào ghế, ngửa đầu lên trời ngắm mây.
Chỉ có những đám mây nhiều hình dáng đang trôi mới làm bạn bình tĩnh lại.
Bạn dần thả lỏng, bắt đầu nghĩ kế hoạch tiếp theo.
Mặc dù không hiểu lắm, nhưng hiện tại có vẻ như chỉ cần không bị phát hiện đã hết mù, bạn sẽ an toàn.
Thời gian chầm chậm trôi, ánh nắng đầu tiên lọt qua tầng mây chiếu lên mặt bạn, bạn không nhịn được dùng tay che mắt.
Đúng lúc này, không gian ồn ào lập tức im bặt.
Vô số gương mặt đồng loạt hướng về bạn.
Trong sự yên tĩnh quỷ dị đó, chỉ còn tiếng rè rè của radio.
Tim bạn đập thùng thùng như trống trận, hoảng sợ không tên bao trùm toàn thân. Bạn vội chào tạm biệt ông Trần, nhanh chân bỏ đi.
Mãi đến lúc đóng lại cửa phòng, bạn mới thở phào.
Bạn thấp thỏm vượt qua một ngày, mãi đến lúc đi ngủ cũng không dám làm gì nữa.
Bạn cứ nghĩ chuyện ban sáng đã qua, tinh thần mệt mỏi làm bạn ngủ thiếp đi.
Rạng sáng, 2 giờ.
Trong lúc mơ màng, bạn nghe thấy tiếng tách tách nên cảnh giác tỉnh lại, cũng chuẩn bị đứng dậy.
Bạn thành thạo mặc lại quần áo trong bóng tối.
Trong không khí có mùi gay mũi, làm bạn khịt mũi.
Bạn hắt xì một cái, theo tiếng hắt hơi này còn có một tiếng vang cực lớn.
Ầm!
Trong bóng tối, tia lửa vụt qua mắt bạn, tiếp theo là sóng khí mạnh mẽ, tiếng nổ ầm ầm. Bạn bị đẩy bật ra ngoài, văng ra ngoài ra cửa sổ.
Cuối cùng, bạn chỉ thấy ngọn lửa bốc lên trong bóng tối vô biên, tựa như nanh vuốt của ác ma.
Buổi chiều, 5 giờ 45 phút.
Bạn mở mắt.
- Đừng để họ biết bạn đã nhìn thấy.
Giọng nói kia lại vang lên.
Đây là lần thứ sáu bạn chết.
7.
Lần tỉnh giấc này, bạn thấy hơi mệt mỏi.
Bạn suy tư dưới ánh sáng của hoàng hôn thật lâu. Lần thăm dò này tuy không được như ý, nhưng cũng coi như đạt được mục đích của bạn.
Đây là lần sống lại lâu nhất của bạn. Lần này bạn có thể bước chân ra khỏi tòa nhà, đến sân bóng rổ, xác nhận ngoài bố mẹ, tất cả mọi người đều hành động hết sức kỳ dị. Lần đầu bạn sống được quá hai ngày, có được thêm nhiều tin tức, đương nhiên, quan trọng nhất là bạn đã tin vào giọng nói kia.
- Đừng để họ biết bạn đã nhìn thấy được.
Quả thật, chỉ cần không bị phát hiện bạn không mù, thì sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Chỉ cần tiếp tục giả mù, bạn sẽ tìm được sự thật. Việc của bạn hiện tại là thu thập tin tức. Nên bạn phải sống được càng lâu, đi được càng xa hơn.
Mỗi tin tức đều hữu dụng, cần dùng để xâu chuỗi. Nếu sự thật là một bức tranh, thì tin tức là những mảnh ghép.
Bạn chỉ là người bình thường, không có năng lực trinh thám và trí tuệ của Holmes nên chỉ có thể dựa vào sự tỉ mỉ và kiên nhẫn, mượn nguồn tin tức khổng lồ ghép thành sự thật.
Bạn bắt đầu càng để ý tiểu tiết, cả căn phòng cũng bị quan sát lại một lần.
Tuy không tìm được thứ gì mới, nhưng bạn quả thật để ý được điểm kỳ lạ. Chẳng hạn như poster trên tường, mỗi lần nhìn lại thấy thay đổi mới. Những người ngồi trên khán đài phía sau Kobe, ban đầu chỉ là những cái bóng mờ nhạt giờ càng càng rõ. Trên mặt họ phủ một tầng bóng tối, không thấy rõ cảm xúc, họ đang làm gì nhỉ?
Còn quyển sách trên bàn nữa, chữ cái bên trong bị vặn vẹo thành ký tự quái dị, khoảng trắng cũng ngày một nhiều thêm, bạn có thể lật được đến mười mấy trang trắng.
Bạn âm thầm ghi nhớ những điểm này, chuẩn bị nghiệm chứng cho lần sống lại tiếp theo.
Buổi chiều, 5 giờ 45 phút.
Chết thêm bốn lần nữa, bạn đến vòng lặp thứ mười một, vừa mở mắt ra, bạn đã ngã xuống đất. Cả người trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, bạn nghiến răng một nhịn qua được.
Qua mấy vòng lặp, bạn nhận ra tinh thần của mình càng ngày càng kém, ban đầu chỉ hơi mệt mỏi, đến hai vòng lặp sau đã đau đớn không chịu nổi, như có dăm trúc găm vào thịt kích thích thần kinh vậy.
Bạn thậm chí bắt đầu hoài nghi mình có thể cứ chết đi chết lại thế này vĩnh viễn không.
Đương nhiên, bốn vòng lặp này mang đến cho bạn rất nhiều tin tức. Bốn vòng lặp ngắn nhất là ba ngày, dài nhất thì đến một tuần.
Ngoại trừ một nơi, thì phạm vi hoạt động của bạn đã mở rộng đến toàn bộ tiểu khu. Mười hai tòa nhà, hai vườn hoa đều được bạn đặt chân đến. Bạn từng thử rời khỏi tiểu khu nhưng dù làm thế nào cũng thất bại. Bốn bức tường cao vút và cửa sắt khóa chặt như lạch trời ngăn cách bạn với thế giới bên ngoài.
Bạn đành hướng lại ánh mắt về tiểu khu. Nơi bạn chưa từng đặt chân đến, nơi chỉ đến gần cũng khiến bạn hoảng sợ, thậm chí trong tiềm thức cũng vô thức tránh né nơi đó.
Bạn hiểu rõ, đáp án hẳn nằm ở đó.
8.
Chỗ bạn nói là biệt thự nhỏ nằm ở phía bắc tầng bảy, góc đông bắc của tiểu khu.
Chỗ đó vốn là phòng giao dịch nhà đất, sau khi toàn bộ căn hộ được bán hết đã được các giáo dân trong tiểu khu sửa thành giáo đường, chỉ để lại vài phòng cho nhân viên quản lý tòa nhà.
Bạn không có nhiều ấn tượng với biệt thự này, chỉ nhớ tường bao bên ngoài mọc đầy dây thường xuân, lúc có gió lá cây sẽ cọ vào nhau kêu xào xạc.
Tối hôm đó, bạn không ngủ. Trong lúc ngẩn ngơ, lại cảm thấy gió từ biệt thự đó đã lọt cả vào phòng, cổ bạn lạnh buốt, bạn không khỏi quấn chăn thật chặt.
Hơi ấm của ổ chăn khiến bạn thấy an toàn, bạn bắt đầu nhắm mắt sắp xếp lại tin tức.
Đầu tiên, quả thật hình ảnh trên áp phích đã xuất hiện thay đổi. Những người trên khán đài giờ còn rất ít, rổ úp bóng cũng biến mất. Thứ hai, chữ trên sách biến mất ngày một nhiều, lật nửa quyển sách cũng không tìm được một chữ. Thứ ba, mấy lần bạn ra ngoài đều nhận ra vách tường phía sau tiểu khu đang biến đổi không ngừng, những màu sắc trên tường đang dần biến mất.
Thế giới này… như đang dần tan biến.
Hôm sau, 9 giờ sáng.
Bạn cầm gậy dẫn đường xuống nhà, tuy đã lên xuống cầu thang nhiều lần, nhưng nhìn vào những con mắt kia bạn vẫn không nhịn được run lên.
Để đến biệt thự phải đi qua một vườn hoa nhỏ, xuyên qua con đường lát đá. Lộ trình ngắn ngủi chỉ đi 2 phút là xong, mà bạn đã chần chừ suốt 15 phút.
Sự do dự này một nửa bắt đầu từ mâu thuẫn tự thân, nửa còn lại xuất phát từ âm thanh sau lưng.
Trước đây, bạn đã quen việc có một đám người im lặng theo sau như hình với bóng.
Nhưng lần này mỗi lần bạn đặt chân xuống sẽ nghe thấy tiếng bước chân cùng nhịp. Mấy chục tiếng bước chân cộng hưởng thành một, ban đầu còn rất nhẹ nhưng theo từng bước tiến của bạn, âm thanh càng ngày càng lớn, bạn thậm chí bắt đầu cảm nhận được khoảng cách giữa bạn và đám đông đang rút ngắn.
“Rầm, rầm, rầm!”
Tiếng tim đập của bạn còn vang hơn cả tiếng bước chân, hơi thở cũng bạn cũng trở nên phập phù.
Bạn không dám ngoái lại nhìn, chần chừ lên xuống, cuối cùng quyết tâm thử một lần. Bạn rảo bước đi nhanh, chỉ cần bước được vào trong biệt thự, dù lần này có chết cũng đáng.
Cuối con đường lát đá là một cây cầu thẳng, bên dưới có một bể nước cạn, chỉ cần vượt qua cái cầu đá này, bạn có thể chạy nước rút xông vào biệt thự.
Bóng dáng biệt thự ngày một rõ, bức tường ngoài cũ nát bị dây thường xuân với tán lá đỏ rực phủ kín, chỉ để lộ ra mấy cái cửa sổ nhỏ hẹp, cửa ra vào mở toang, bên trong tối om tựa một hang động không đáy.
Bạn chạy, tiếng bước chân phía sau đến ngày một gần.
Cơ thể bạn căng cứng, dậm chân nhảy vọt, xông lên cầu đá, tiếng bước chân im bặt.
Bạn đứng trên cầu ngoái đầu nhìn lại, phát hiện đám người đứng thẳng tắp, cứng đờ như những cái cây, tựa như có một ranh giới vô hình ngăn cách họ và cầu đá.
Quả nhiên nơi này khác biệt. Họ không dám tới gần, bạn thắng cược, bạn nghĩ vậy nên thở phào nhẹ nhõm, quay người đi vào biệt thự.
Nhưng sau một khắc, bạn nghe thấy tiếc nước dao động.
Một cánh tay đột nhiên phá mặt nước nắm chặt lấy mắt cá chân bạn, kéo thẳng cơ thể bạn xuống nước.
Bạn vùng vẫy muốn trồi lên nhưng dường như có nguồn sức mạnh nào đó ấn bạn xuống không cho bạn ngoi lên. Nước chui qua miệng mũi, xông thẳng vào phổi, khí quản của bạn căng đầy nước. Bạn lại cảm nhận được nỗi đau ngạt thở, bạn nhanh chóng mất đi sức lực, tay chân thôi vùng vẫy.
Cuối cùng, tầm mắt của bạn xuyên qua làn nước lạnh, nhìn thấy ánh mặt trời lắc lư và một gương mặt dữ tợn.
Ý thức của bạn chìm vào bóng tối.
.
.
.
Buổi chiều, 5 giờ 45 phút.
- Đừng họ biết bạn đã nhìn thấy được.
Bạn hoảng sợ trợn trừng hai mắt, huyệt thái dương nổi hằn gân xanh, miệng há to thở hổn hển nhưng không giảm bớt được cơn đau quằn quại.
Bạn cuộn người lại, hét lên trong câm lặng, yết hầu nhả ra mấy âm tiết như cái radio bị rè.
Đây là lần thứ mười một bạn chết.
9.
Cơn đau lần này kéo dài hơn bạn nghĩ. Đến lúc chuông reo lúc 6 giờ, bạn mới run rẩy đứng lên.
Đầu óc vừa qua cơn đau vẫn đang nhức nhối, nhưng bạn đã có thể suy nghĩ đôi chút.
Bạn phát hiện đôi mắt đã thay đổi. Tầm mắt như bị sương mù bao phủ, nhìn cái gì cũng mơ mơ hồ hồ, nhìn gần còn đỡ, nhìn xa chỉ thấy mấy đường viền và hình khối mờ nhạt, thế giới trước mắt bạn đã biến thành một bức tranh trừu tượng khổng lồ.
Bạn cũng phát hiện, áp phích chỉ còn khán đài trống rỗng cùng quả bóng rổ cháy đen nằm chỏng chơ ở giữa sân, quyển sách trên bàn cũng đã biến thành một tập giấy trắng, bạn lật đi lật lại cũng không tìm được một chữ nào.
Sau lưng, dưới chân bình hoa ở đầu giường là những cánh hoa héo úa.
Bạn ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lặng lẽ thở dài.
Đôi mắt tràn đầy tơ máu nhìn chằm chằm vào ánh hoàng hôn không chớp, mãi đến lúc nước mắt chảy dài.
Nỗi đau chết đi sống lại nhiều lần để lại sóng ngầm trong lòng bạn, lửa giận bị đè nén sôi sục như dung nham sắp phun trào. Tại sao lại là mình? Tại sao lại là mình? Tại sao mình phải chịu đựng những điều này? Bạn nghĩ như vậy, sau đó bật cười điên cuồng.
Tiếng cười im bặt khi có bóng hai con bồ câu lướt qua cửa sổ.
Bạn như đã thông suốt điều, gì, chỉ bình tĩnh đứng yên.
Bóng lưng cô độc mà quyết tâm.
6 giờ 30 phút.
Bố mẹ đúng giờ tan tầm về nhà, bạn không ở trong phòng, lại mỉm cười tiến lên nghênh đón, sau đó đâm thẳng con dao gọt hoa quả vào trái tim họ dưới ánh mắt ngỡ ngàng. Máu đỏ tóe ra như những dải lụa tươi đẹp.
Máu chảy hết, bọn họ biến thành hai cái bóng đen, tan biến theo tro tàn.
Không biết có phải do ảo giác không, bạn mơ hồ nhìn thấy họ đang cười.
Họ cười gì vậy?
Bạn mang theo nghi hoặc và con dao dính máu ra ngoài, không nói thêm một câu.
Sau đó bạn thấy thật nhiều dải lụa. Trong tầm mắt ngày càng mơ hồ, đám người biến thành những hình thù kỳ quái, bạn chỉ cần đâm dao vào tim những hình khối này sẽ khiến họ biến mất, màu máu cũng dần thay đổi. Từ đỏ, sang xanh lam, xanh lục, vàng… Cuối cùng bạn nhìn thấy những dải cầu vồng bắc ngang đầy tầm mắt.
Đẹp quá. Bạn nghĩ.
Mặt khác, theo bước chân ngày một xa của bạn, bức tường của tòa nhà dần tróc ra, lá cây rụng tàn. Khi bạn đi đến trước cửa biệt thự, cả tiểu khu đã biến thành đống đổ nát, tiếng ầm ầm vang lên, bụi bay che kín nửa bầu trời.
Bước chân của bạn vẫn không dừng lại.
10.
Ngay lúc bước vào cửa, tầm mắt mờ mịt của bạn hoàn toàn tối sầm.
Nhưng bạn lại cảm thấy yên tâm hơn nhiều, đây vốn là màu sắc bạn quen thuộc.
Không biết đã đi được bao lâu, trước mắt bạn xuất hiện một vệt ánh sáng.
Tiếp đó, ánh sáng nổ tung, cả thế giới biến thành màu trắng, giống như cuộn phim âm bản, lại như phim chụp X Quang.
Thế giới chỉ còn hai màu trắng đen.
Bạn mờ mờ nhận ra đây là một phòng khách, hai bên có hai hàng tám băng ghế, phía trước là bục giảng, vách tường sau bục giảng là một bức tranh chúa Jesus.
Đây là giáo đường trong biệt thự?
Bạn lẳng lặng quan sát.
Ánh sáng trắng lại vụt qua, bạn thấy trong giáo đường có rất nhiều người, cha xứ mặc áo bào đang giảng kinh Thánh.
Đám người cúi đầu im lặng, chỉ có giọng của Cha xứ vang vọng trong Giáo đường.
Bạn đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này rất quen.
Tiếng xào xạc vang lên sau lưng cắt ngang hồi ức của bạn, bạn quay lại thì thấy vô số dây thường xuân đang bò vào từ ngoài cửa, những dây leo vặn vẹo tràn ra xung quanh. Chẳng hiểu sao cảm giác hoảng sợ dâng lên mãnh liệt, bạn chạy về phía đoán người hét to: Chạy mau! Mau chạy đi!
Nhưng hình như họ không nhìn thấy bạn, không để ý đến bạn. Bạn thử dùng tay đẩy hộ nhưng bàn tay lại xuyên thẳng qua cơ thể họ, bạn dường như chỉ là một bóng ma lởn vởn.
Dây thường xuân nhanh chóng phủ kín Giáo đường, những phiến lá khổng lồ khẽ lắc lư rồi đột nhiên biến thành ngọn lửa hừng hựng nuốt chửng nơi này.
Đám đông bấy giờ mới hoảng loạn, chen lấn nhau chạy ra ngoài. Cha xứ vứt bỏ Kinh thánh, tình nhân buông tay chạy tứ tán. Thậm chí bạn nhìn thấy một cặp vợ chồng và đứa con bị đoàn người chen chúc đẩy ra xa, đứa bé đứng trong ngọn lửa gào thét gọi bố mẹ nhưng không ai đáp lại. Trong hỗn loạn và khói lửa mịt mờ, đứa trẻ vừa khóc vừa ho dữ dội, nước mắt nước mũi tèm lem cả mặt. Cuối cùng, bạn nhìn thấy gương mặt bất lực của đứa trẻ bị ngọn lửa thiêu đốt.
Bạn thấy trên mặt hơi lạnh, sờ lên thấy nước mắt lăn dài.
Mình đang khóc ư? Cảm xúc của bạn vô cớ rơi xuống: Đứa bé kia là ai? Tại sao trông lại quen như vậy?
Mở mắt ra lần nữa, bạn thấy mình xuất hiện ở khung cảnh khác. Đây là một trường tiểu học, rất nhiều trẻ con vây quanh một đứa bé mù chỉ chỉ trỏ trỏ, vô tâm cười nhạo, mấy đứa bé trai nghịch ngợm xông lên giật gậy dẫn đường của đứa bé mù. Thậm chí khi đứa bé mù quỳ mọp xuống đất tìm kiếm, năn nỉ họ trả lại thì bị đẩy ngã xuống đất, khiến đám người còn cười to hơn.
Đám người tản đi, đứa bé mù ngơ ngác sân vận động suốt một ngày mới được giáo viên tìm thấy.
Bạn nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra, nhưng không thể làm gì được.
Chỉ có hai nắm đấm siết chặt tiết lộ cảm xúc của bạn, bạn đang tức giận đó ư?
Đây là mình sao?
Khung cảnh lại thay đổi. Cảnh tượng lần này khiến bạn xác nhận đáp án, trước mắt bạn là phòng ngủ quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa.
Bạn thấy mẹ mua cho bạn tấm áp phích Kobe trước đây bạn từng thích, tả cho bạn nghe từng chi tiết trên đó nhưng bạn òa khóc xé tan nó. Bạn thấy bố mua một quyển truyện cổ tích, mỗi tối đều nhẹ nhàng đọc cho bạn nghe, nhưng bạn chỉ khóc ném sách xuống đất.
Bạn thấy mẹ đi mua hoa tươi cho bạn mỗi sáng sớm, để bạn mỗi lúc thức giấc có thể ngửi thấy hương hoa thơm ngát. Nhưng bạn chưa từng nhận lòng tốt của họ. Bạn không kiêng dè nói những lời căm hận họ, oán giận họ bỏ rơi bạn trong biển lửa, không chừa từ ngữ độc ác nào.
Bọn họ chỉ im lặng.
Sau đó hình như bạn lớn hơn một chút, nhưng ngày một thu mình ít nói. Bạn không ra ngoài, không có bạn bè, không nói chuyện với cả bố mẹ. Bạn sợ đám đông, sợ bị ánh mắt người khác săm soi. Bạn sợ bố mẹ, sợ Giáo đường đã cháy kia. Nơi đó bao phủ trong Thánh quang nhưng bạn lại mất đi đôi mắt. Bạn thường ngồi run rẩy trong góc tường, để mặt thời gian trôi qua phí hoài.
Bạn trưởng thành, nhưng càng khép mình hơn trước. Người ngoài thấy bạn hay đờ ra, suốt ngày ngẩn ngơ một mình. Chỉ có bạn biết, bạn tự tưởng tượng ra một thế giới hoàn hảo. Ở thế giới này tuy bạn vẫn mù lòa nhưng có một gia đình hòa thuận, luôn tâm sự với bố mẹ. Bạn sẽ tám chuyện với chị gái tầng dưới, thường nghe tướng thanh với ông lão dưới nhà, thế giới này tuy tối tăm nhưng với bạn tràn ngập ánh sáng. Lâu dần, trong tiềm thức, bạn thậm chí thấy sợ ánh sáng.
Đối với bạn mà nói, thế giới có ánh sáng là dơ bẩn, nguy hiểm, đầy cô đơn và tiếng cười nhạo.
Bạn định cho mình một thân phận mới, khóa kín ký ức xưa đầy khổ đau.
Bạn thở dài, không nhịn được nhắm mắt lại.
Mở mắt ra lần nữa, khung cảnh lại thay đổi, hình như bạn đang ở một bệnh viện.
Bác sĩ, y tá, hộ lý nối đuôi ra vào phòng bệnh.
Bạn thấy mẹ mặc đồ bệnh nhân đang cằn nhằn với bạn: Bố chạy xe đường dài gặp tai nạn, bản thân cũng vì ngày đêm vất vả mà ngã bệnh, bệnh cũ và vết thương cũ đồng loạt tái phát, có lẽ không sống thêm được mấy ngày. Cũng may trước khi qua đời, còn nhờ có tiền bồi thường để nộp phí giải phẫu, hiến giác mạc cho bạn. Số tiền kia sau khi trả phí phẫu thuật vẫn còn dư một ít, đủ cho bạn chi tiêu một thời gian, hậu sự cũng được bố mẹ thu xếp ổn thỏa.
Nên, bạn không cần lo lắng.
Ca phẫu thuật của bạn bắt đầu vào 5 giờ 45 phút chiều, sau khi bị tiêm thuốc tê, bạn được đưa vào phòng phẫu thuật.
Bạn chìm vào giấc ngủ.
Hình ảnh kết thúc ở đây.
11.
Thế giới màu trắng đen tối hiện lên một điểm sáng, tiếp theo là ánh sáng chói lòa.
Cuối cùng bạn đã thoát ra khỏi thế giới đó.
Băng gạc được tháo ra, cuối cùng sau nhiều năm, bạn có thể nhìn thấy thế giới này lần nữa. Nhưng đôi mắt của bạn không ngừng rơi nước mắt.
Sau khi xuất viện, việc đầu tiên bạn làm là đến nghĩa địa viếng mộ bố mẹ, vì đường xá xa xôi nên tốn rất nhiều thời gian.
Bạn đứng trước mộ, không biết nói gì.
Khi bạn mở cửa nhà lần nữa đã là chạng vạng, hoàng hôn chiếu qua cửa sổ, một mảng vàng tươi.
Trong nhà không có người, có vẻ hơi lạnh lẽo.
Bạn đi vào phòng ngủ, thứ đầu tiên nhìn thấy là áp phích Kobe đã ố vàng dán trên tường. Nó bị chắp vá lại bằng băng keo, trông có vẻ buồn cười. Trên bàn sách là một quyển truyện cổ tích, nhiều trang đã có nếp gấp, có vẻ bị lật đi lật lại rất nhiều nhưng sau khi thổi đi lớp bụi, bìa ngoài vẫn mới toanh, giống như chủ nhân rất yêu quý nó, không nỡ làm bẩn.
Bụi bay lên, luẩn quẩn trong ánh sáng.
Cành hoa cẩm chướng khô héo rũ mình trên tủ đầu giường.
Bạn như nghĩ ra điều gì, mở ngăn, quả nhiên bên trong có một cái radio.
Bạn ngồi trên ghế, quay về hoàng hôn ấn nút play.
Giọng nói quen thuộc vang lên.
- Nhắc đến tướng thanh thì phải biết bốn kỹ năng.
- Đúng rồi.
- Bốn kỹ năng: Gian lận, lừa dối, gạt gẫm và điêu toa!
- Gì cơ?
- À, là nói, học, đùa, hát!
- Vớ vẩn! (*)
.
.
.
(*) Thật ra đoạn cuối mình không hiểu lắm, nó nói về một loại hình hài kịch của Trung Quốc là tướng thanh hay cross talk, mình chưa có dịp tham gia chương trình có tiết mục kiểu này bao giờ nên thực sự không hiểu họ nói gì. Mình sẽ để raw ở đây cho những bạn có am hiểu về bộ môn này giải thích cho đúng nhé.
"咱说相声呀, 相声讲究四门功课."
"对."
"四门功课, 坑, 蒙, 拐, 骗!"
"什么?"
"哦, 说, 学, 逗, 唱!"
"瞎!"