Chương 1 - Mộng Dài Luẩn Quẩn

[Phần 1/2]

1.

Giọng nói trong đầu làm bạn kinh ngạc, nhưng bạn không nghĩ nhiều, cho rằng mình mừng quá nên nghe nhầm.

Ánh tà dương chiếu qua cửa sổ soi sáng căn phòng, tấm áp phích phai màu dán trên tường, hàng sách được xếp ngay ngắn trên kệ, cành hoa tươi cắm trên tủ đầu giường đều bị bạn tham lam thu cả vào tầm mắt. Bây giờ bạn mới biết mọi thứ trong mắt đáng yêu làm sao, nhìn bao lâu cũng không thấy đủ.

“Reng reng reng.”

Một lúc sau, tiếng chuông vang lên cắt ngang niềm vui của bạn, đồng hồ báo thức trên bàn nhắc nhở bây giờ đã là 6 giờ chiều, trời đang tối dần.

Bạn định xuống nhà, ngắm ánh hoàng hôn tươi đẹp, nhìn người qua lại trên đường.

Lúc sắp ra ngoài, bạn nhìn cây gậy dẫn đường tựa vào vách tường, quyết định không mang theo.

Nhưng bạn chưa kịp mở cửa, bố mẹ đã đẩy cửa vào. Dù bạn thắc mắc sao hôm nay bố mẹ tan làm sớm thế nhưng không hỏi thêm gì. Bạn hào hứng khoe với họ bạn đã nhìn thấy được rồi, họ cũng rất mừng, thậm chí chuẩn bị cho bạn một bữa tiệc thịnh soạn.

Bạn rất tận hưởng bữa tiệc này. Thậm chí còn tâm sự với bố mẹ những lời ngày thường bạn quá xấu hổ để nói ra.

Họ chỉ lắng nghe, yên lặng gật đầu, không đáp.

Có lẽ vì thấy mãn nguyện, đến tối lúc ngủ thiếp đi khóe miệng bạn vẫn vương nụ cười.

Ý thức của bạn chìm vào hỗn loạn, hình như rất lâu đã trôi qua, lại hình như chỉ trong nháy mắt. Khi bạn mở mắt lần nữa, bạn đang ngồi đờ ra trên ghế cạnh bạn đọc sách.

Trong đầu bạn đột nhiên vang lên giọng nói:

- Đừng để họ biết bạn đã nhìn thấy được.

Bạn ngơ ngác nhìn đồng hồ báo thức, lúc này đồng hồ hiển thị 5 giờ 45 phút chiều.

Đây là lần chết đầu tiên của bạn.

2.

Lần này bạn nghe rõ giọng nói kia, bạn hoảng hốt chớp mắt, vội hỏi:

- Mày là ai?

Không ai trả lời.

Bạn đảo mắt nhìn căn phòng, đột nhiên thấy là lạ.

Chẳng hạn áp phích dán trên tường là hình Kobe đang ném bóng vào rổ, bạn nhớ rõ Kobe cầm bóng bằng hai tay, trong hình lại chỉ dùng một tay. Lại ví dụ sách trên bàn đang mở ra, bên trên là chữ viết mơ hồ, những đoạn văn dài nhiều chỗ trống và lỗi chính tả.

Lúc bạn đang thấy nghi hoặc, đồng hồ báo thức trên bàn reo lên.

Tiếng chuông vang vọng trong căn phòng vắng lặng, dù cửa sổ đang đóng chặt, bạn vẫn thấy lạnh sống lưng thể có ngọn gió vô hình lọt được vào.

Lại đến 6 giờ chiều.

Lần này bạn không ra ngoài, đến lúc bạn hơi bình tĩnh lại thì 10 phút đã trôi qua.

Lạ nhất là, lúc này bố mẹ bạn vẫn chưa về.

Bạn bắt đầu nghĩ có phải mình đa nghi rồi không, chuyện xảy ra lúc trước có lẽ chỉ là giấc mơ, bạn lại định xuống lầu đi dạo.

Nhưng đúng lúc đó, tay nắm cửa xoay tròn, cửa mở.

Bố mẹ mở cửa bước vào, cả nhà nhìn nhau, mọi chuyện lại diễn ra như cũ. Bạn nói rằng mắt bạn đột nhiên sáng lại, họ tổ chức bữa tiệc thịnh soạn. Ánh mắt họ nhiệt tình, bạn lại thấy mất hứng, chỉ cúi đầu im lặng ăn cơm, không biết đang nghĩ gì.

Suy nghĩ trong đầu bạn rối như bùi nhùi, làm bạn thấy mệt mỏi.

Buổi tối, bạn trằn trọc không ngủ được, trăng lặn, lúc nửa mê nửa tỉnh bạn nghe thấy tiếng cửa phòng bị mở.

Bạn hé mắt, mơ hồ nhìn thấy bóng người ngược sáng đi vào.

Cổ họng của bạn tê rần, sau đó là cơn ngạt thở đau đớn. Bạn vùng vẫy, giãy giụa, ý thức bị bóng tối nuốt chửng.

Bạn đột nhiên choàng tỉnh, há to miệng thở hổn hển, hai tay sợ hãi ôm cổ họng.

Trái tim nhảy ầm ầm như trống nói cho bạn biết cảm xúc của bạn không yên.

Có giọng nói vang lên trong đầu bạn:

- Đừng để họ biết bạn đã nhìn thấy được.

Bạn hoảng sợ nhìn về phía đồng hồ báo thức, lúc này, thời gian vẫn đang là 5 giờ 45 phút chiều. Đây là lần thứ hai bạn chết.

3.

Cảm giác đau đớn chân thật kia khiến bạn không dám hoài nghi mình chết rồi trọng sinh nữa, bạn bắt đầu suy nghĩ vài vấn đề.

Đầu tiên, bạn bị ai giết? Bố, mẹ hay ai khác.

Thứ hai, tại sao có người muốn giết bạn?

Thứ ba, chuyện chết rồi trọng sinh kỳ lạ này là sao vậy?

Cuối cùng, cũng là chuyện quan trọng nhất, bạn phải làm gì bây giờ?

Ba câu hỏi trước chưa có manh mối gì, bạn chỉ đành xử lý câu thứ tư. Nghĩ cách ứng đối.

Đầu tiên, bạn thử gọi giọng nói trong đầu. Thấy không có ai đáp lại, bạn quyết định làm theo lời khuyên đó, tiếp tục giả mù, án binh bất động.

Bạn bỏ ra mấy phút thu xếp biểu cảm, cầm gậy dẫn đường, chuẩn bị ra ngoài trước khi bố mẹ về. Bạn dè dặt bước đến cạnh cửa, định dùng mắt mèo kiểm tra tình hình bên ngoài.

Trong phòng vắng lặng, chỉ có tiếng tích tắc của kim đồng hồ dội thẳng vào tim bạn.

Bạn nín thở, không khí vắng lặng không khỏi khiến nhịp tim bạn tăng nhanh.

Mắt bạn kề gần vào mắt mèo, thậm chí bạn vô thức nuốt nước bọt. Từ mắt mèo nhỏ hẹp, bạn nhìn thấy hai người vẻ mặt vô cảm đứng đơ như khúc gỗ trước cửa.

Chính là bố mẹ bạn.

Bạn giữ bình tĩnh, nhưng lại để ý người đàn ông trước cửa khẽ nhúc nhích, nhếch môi cười quỷ dị.

Tiếp theo con mắt kia xuất hiện ngay trước mắt mèo, đối diện trực tiếp với bạn qua cánh cửa.

Bạn giật mình, tưởng tim đã ngừng đập luôn rồi.

Trong nháy mắt, không biết bạn lấy dũng khí từ đâu, trực tiếp mở cửa.

Bố mẹ bạn đứng trước cửa, im lìm yên tĩnh như chưa từng cử động.

Bạn dùng gậy dò đường, làm như không thấy họ.

Nhưng khuất sau lưng, bọn họ cứng ngắc quay đầu từng chút một, nhìn chằm chằm vào bạn.

Bạn nắm lấy thành cầu thang, lén thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm rốt cục có thể xuống nhà.

Vậy mà trong nháy mắt, bạn cảm thấy sau lưng bị xô mạnh một cái. Bạn lăn thẳng xuống cầu thang, còn chưa kịp cảm thấy đau đớn đã mất đi ý thức.

.

.

.

Buổi chiều, 5 giờ 45 phút.

Bạn thở một hơi để xua đi sợ hãi, lần này bạn không dừng lại, quyết định đi thẳng ra cửa.

Lúc lại nhìn thấy con mắt kia trong mắt mèo, trong lòng vụt qua ý nghĩ gì đó, cuối cùng bạn vẫn mở cửa.

.

.

.

Buổi chiều, 5 giờ 45 phút.

Bạn đăm chiêu mở mắt, chết liên tục hai lần khiến bạn ý thức được một chuyện.

Tầm mắt bạn xuyên qua cửa sổ, nhìn thấy hoàng hôn bạt ngàn.

- Đừng để họ biết bạn đã nhìn thấy được.

Giọng nói kia lại vọng lại văng vẳng.

Đây là lần thứ ba và thứ tư bạn chết.

4.

Bố mẹ sẽ ngăn cản bạn ra ngoài, không liên quan đến thời gian và không gian, điểm này đã được kiểm chứng qua hai lần chết liên tục.

Bạn thậm chí bắt đầu hoài nghi, đó là bố mẹ bạn thật sao?

Tiếng chuông báo 6 giờ chiều vang lên, bạn bắt đầu suy nghĩ nhiều hơn, nhưng mỗi lần cố nhớ lại đều khiến đầu bạn đau đến nứt ra.

Giống như cơ thể đang dùng đau đớn để cự tuyệt việc hồi tưởng vậy.

Bạn còn chẳng nhớ được mình đã mù bao lâu và tại sao lại mù.

Bạn đành bất đắc dĩ dừng suy nghĩ, sự nghi ngờ dày nặng kích thích trí tò mò của bạn, bạn quyết tâm phải tìm ra sự thật.

Nếu cửa chính không đi được, đành phải tìm lối ra khác, ví dụ, cửa sổ.

Nhà bạn ở tầng sáu, so với mấy cao ốc thì không quá cao. Mỗi tầng lại có một ban công, có thể dùng dây thừng trèo xuống.

Chỉ mất nửa tiếng, bạn đã bện vỏ chăn, ga trải giường và các loại đồ vải khác thành một sợi dây thừng dài chắc chắn, cố định trên tường làm thành trang bị leo trèo thô sơ.

6 giờ 30 phút.

Cũng như lúc trước, bố mẹ bạn về nhà, cũng bắt đầu nấu cơm.

Bạn gọi vọng xuống từ phòng ngủ, hôm nay bạn không đói, bữa tối không cần gọi bạn xuống ăn.

Khi nghe thấy tiếng đáp lại, bạn yên lòng.

Bạn trèo lên bàn học, rón rén bò ra cửa sổ, nắm chặt dây thừng, cơ thể cứng nhắc từ từ tụt xuống.

Ánh hoàng hôn ảm đạm chiếu lên người bạn, chơi vơi mười mấy mét trên cao, bạn lại thấy tự do hơn hoảng sợ.

Hình như bạn giỏi thật, chỉ mấy phút bạn đã sắp xuống tầng năm rồi.

Sau đó, bạn chỉ cần nhảy vào ban công tầng năm là có thể mở cửa từ bên trong, sau đó xuống tầng.

Tầng năm có một chị gái làm đêm, thời gian làm việc từ 6 giờ chiều đến 2 giờ sáng. Bình thường bạn hay nói chuyện với chị ấy, biết hiện tại chị ấy đã đi làm chắc chắn không có ở nhà, nên bạn chắc chắn mình sẽ không bị phát hiện, có thể yên tâm hành động..

Bạn bình ổn hơi thở, chuẩn bị trượt xuống mấy cm cuối cùng.

Nhưng ngay lúc đó, dưới tầm mắt của bạn, bỗng một cánh tay thò ra từ ban công, nắm chặt lấy dây thừng. Dây rung lắc kịch liệt, lúc rơi xuống, bạn nhìn thấy một gương mặt vô cảm.

“Rầm.”

Tiếng vật nặng tiếp đất vang lên, tầm nhìn của bạn bị máu che khuất, chìm vào bóng tối.

.

.

.

Buổi chiều, 5 giờ 45 phút.

- Đừng để họ biết bạn đã nhìn thấy.

Giọng nói kỳ lạ kia lại vang lên, tay bạn nện xuống bàn sách.

- Mẹ nó!

Đây là lần thứ năm bạn chết.

5.

Có thể bạn chết thành quen, tức giận chưa được bao lâu, đầu óc bạn nhanh chóng tỉnh táo lại.

Cái chết lần này cho bạn biết, cửa sổ và đường khác không dùng được.

Đương nhiên, bạn sẽ nghĩ đến nhiều chuyện hơn, ví dụ như tại sao chị gái ở tầng năm lại ở nhà. Liên tưởng đến cảnh bố mẹ bạn chưa tan tầm đã đứng trước cửa, một ý nghĩ thoáng qua rằng, có thể bọn họ chưa bao giờ thật sự rời đi.

Bạn ngửa ra trên ghế tựa, nhìn về phía tấm áp phích đã ố vàng.

Không biết có phải ảo giác hay không, mà bạn cảm thấy người trong áp phích hình như hơi… cử động?

Cái chết lần này khiến bạn trở nên thận trọng hơn.

Bạn không ra khỏi phòng ngủ, vẫn chờ đến 6 giờ 30. Bố mẹ bạn về nhà, sau khi ăn cơm xong, bạn mở radio nghe một tiếng podcast và hai tiếng tiểu thuyết, cuối cùng nghe bài giảng trên mạng rồi ngủ thiếp đi.

Đêm đó rất yên tĩnh, bạn thức dậy rất sớm.

Lúc bạn mặc quần áo, cửa phòng mở ra, mẹ bạn bước vào, tay cầm một đóa hoa cẩm chướng yên lặng bước tới đầu giường, rút cành hoa héo trong bình ra,thay cành hoa tươi vàod. Suốt quá trình, bạn không hề nhìn thẳng về hướng của mẹ lấy một lần.

Cùng lúc đó, tầm mắt của mẹ cũng không hề rời khỏi bạn.

Mẹ đang… giám thị mình? Bạn nghĩ vậy nhưng mặt không lộ ra vẻ gì.

7 giờ 30 sáng là giờ làm việc của bố mẹ, ăn vội xong bữa sáng, họ chào tạm biệt bạn.

Bạn ngồi ở bàn ăn, nói, ra ngoài cẩn thận.

Tiếng đóng cửa sau lưng vang lên, bạn buông đũa, chuẩn bị về phòng ngủ nhưng vừa quay lại, mồ hôi lạnh đã túa ra ướt nhẹp lưng áo.

Họ đang đứng trước cửa như hai pho tượng đá, nhìn bạn chằm chằm.

Bạn không dám phát ra tiếng động, nắm chặt gậy dò đường, lòng bàn tay đầy mồ hôi trơn trượt.

Mình nên làm gì? Mình nên làm gì? Mình nên làm gì?

Trong chớp mắt, hàng vạn suy nghĩ vụt qua đầu bạn.

Cuối cùng, bạn vẫn như mọi khi, về phòng ngủ lấy chìa khóa, chuẩn bị xuống tầng tìm ông Trần cùng nghe sách audio.

Đây là một trong những việc bạn làm hằng ngày.

Tiểu khu có hai sân bóng rổ nhưng không có mấy người chơi nên trở thành sân chơi cờ, tán gẫu, tắm nắng, tụ tập của mấy ông lão. Bạn thích nơi này hơn ở nhà, vì ở đây có tiếng người, có sinh khí.

Bạn dễ dàng đi ra cửa, bố mẹ không cản bạn, còn chủ động tránh đường.

Bọn họ đi theo sau bọn, im lặng như hai cái bóng.

Bạn càng đi xuống, người càng lạnh buốt.

Trong hành lang cũ kỹ tối tăm, trước cửa phòng mỗi tầng đều có người đứng, họ đứng im trong bóng tối, dùng đôi mắt vô hồn nhìn bạn chằm chằm.

Bạn như đi lạc vào một hang động sâu, mỗi lần đi xuống đều đến gần địa ngục hơn chút.

Sau lưng bạn là vô số cái bóng, phía trước lại không có ánh sáng.