Chương 8 - Món Quà Cuối Cùng Giữa Lòng Tuyết Trắng
“Vì yêu tôi… mà cô để cô ấy chết cóng giữa tuyết trắng? Bạch Dao, đó không gọi là yêu, đó là độc ác!”
Nước mắt của Bạch Dao lẫn với băng tuyết, rơi xuống từng giọt, giọng cô ta nghẹn ngào tuyệt vọng:
“Em biết sai rồi… tha cho em được không anh? Giờ Thanh Vận cũng chết rồi… để em bên anh, em sẽ yêu anh hơn cô ấy… anh đừng như vậy với em mà…”
Nhưng nước mắt ấy giờ chỉ khiến Hoắc Chấp thấy ghê tởm.
Anh buông tay, đứng thẳng dậy, lạnh giọng ra lệnh với vệ sĩ phía sau:
“Để cô ta lại đây. Cho cô ta nếm thử cảm giác mà Thanh Vận từng phải chịu.”
Nói rồi, anh xoay người bỏ đi, mặc kệ tiếng khóc nức nở và cầu xin vang vọng phía sau.
Đêm đó, cả ngọn núi tuyết chìm trong một trận bão dữ dội.
Bạch Dao co ro giữa đất trời trắng xóa, cảm nhận cơ thể từng chút một bị cái lạnh ăn mòn.
Nỗi sợ hãi như một cơn sóng dâng trào, nuốt chửng cô ta.
Khi cô ta tưởng mình sắp chết, người ta đưa cô ta trở về.
Nhưng đó không phải là sự cứu rỗi — mà là khởi đầu của một địa ngục sống.
Hoắc Chấp không để cô ta chết, nhưng cũng không để cô ta sống yên.
Biết Bạch Dao mắc chứng sợ không gian kín, anh nhốt cô ta trong một tầng hầm chật hẹp, tối tăm và lạnh lẽo.
Mỗi ngày, cô ta chỉ được ăn một chút bánh mì khô và nước lạnh.
Anh bắt cô ta phải lặp lại từng chi tiết về việc đã hại chết Tống Thanh Vận như thế nào.
Chỉ cần nói sai một câu, lập tức bị lôi ra ngoài đứng giữa tuyết một giờ đồng hồ.
Từ khóc lóc van xin, đến im lặng tuyệt vọng, Bạch Dao dần trở nên mất trí.
Cô ta cười một mình, nói lảm nhảm, đầu tóc rối bù, ánh mắt hoảng loạn.
Hoắc Chấp nhìn thấy cô ta biến thành như vậy, nhưng trong lòng không hề có khoái cảm,
chỉ còn lại một khoảng trống khổng lồ không thể lấp đầy.
Anh vẫn thường đến trước mộ Tống Thanh Vận, ngồi suốt cả ngày, tay mân mê chiếc nhẫn cầu hôn:
“Thanh Vận… anh biết anh sai rồi… em quay về được không?
Anh sẽ đeo nhẫn cho em, mình kết hôn, được không em…”
Linh hồn tôi đứng cạnh mộ, lặng lẽ nhìn anh như một kẻ ngốc, lặp đi lặp lại lời nói muộn màng.
Trong lòng tôi lúc đó không còn đau, không còn thù — chỉ là một khoảng lặng, bình thản đến lạ thường.
Ngày hôm đó, Hoắc Chấp xuống tầng hầm gặp Bạch Dao.
Ngỡ cô ta vẫn như mọi lần — mê sảng, mất kiểm soát — nào ngờ trong ánh mắt điên loạn ấy, lại lóe lên một tia sáng kỳ dị.
Bạch Dao bất ngờ chộp lấy chiếc đũa trong hộp cơm, đâm mạnh vào ngực anh.
Máu nhanh chóng thấm đỏ áo vest đen, Hoắc Chấp khẽ rên một tiếng, nhưng không hề nổi giận.
Ngược lại, đôi mắt anh ánh lên vẻ nhẹ nhõm và thanh thản.
Cơn đau ấy… cuối cùng cũng xé toạc lớp vỏ bọc tê liệt trong tim anh.
Bạch Dao co rút về góc tường, miệng lắp bắp:
“Đừng lại gần… em không cố ý… thật đấy…”
Hoắc Chấp mặc kệ máu vẫn không ngừng tuôn, ngón tay anh chạm lên vết thương nhuộm đỏ, khóe môi nhếch lên một nụ cười ghê rợn.
Anh khóa chặt cửa tầng hầm, lấy ra một thùng xăng, đổ khắp căn phòng.
Mùi xăng nồng nặc ngập không khí.
Bạch Dao gào thét điên cuồng, lùi sâu vào góc, nhưng Hoắc Chấp chỉ bình thản bật chiếc bật lửa.
Trong ngọn lửa nhảy múa, ánh mắt anh ngập đầy điên dại và giải thoát.
“Thanh Vận… anh xin lỗi… Anh không nên bỏ em lại… Không nên bênh cô ta… Không nên làm tổn thương em…”
“Nhưng hôm nay… cuối cùng anh cũng được gặp lại em rồi.”
Chiếc bật lửa rơi xuống.
“Ầm” — lửa bùng lên dữ dội. Cả tầng hầm chìm trong biển lửa.
Trong ánh lửa ngút trời, Hoắc Chấp dựa lưng vào tường, máu vẫn chảy, nhưng ánh mắt anh bình thản như người đã trút hết gánh nặng.
Tiếng gào của Bạch Dao dần bị ngọn lửa nuốt chửng.
Hoắc Chấp nhắm mắt lại. Hình ảnh cuối cùng hiện lên trong đầu anh, là cảnh trong căn tin đại học, Tống Thanh Vận trao cho anh học bổng, nở nụ cười sáng như sao:
“Tiền khởi nghiệp, để em góp một phần.”
“Thanh Vận… anh đến rồi…”