Chương 7 - Món Quà Cuối Cùng Giữa Lòng Tuyết Trắng
9
Nhìn Hoắc Chấp không chịu buông tay, ánh mắt mẹ tôi cuối cùng cũng nguội lạnh hoàn toàn.
Bà ra hiệu cho người phía sau, lập tức có người bước đến kéo anh ra:
“Hoắc tổng, xin hãy buông tay. Đừng làm chậm giờ an táng.”
“Tôi không buông!’’
Hoắc Chấp gào lên, gân cổ nổi rõ, bám chặt lấy quan tài không chịu thả:
“Lẽ ra tôi và Thanh Vận đã kết hôn từ lâu. Dù cô ấy đã đi, tôi vẫn muốn lấy cô ấy làm vợ!”
“Kết hôn à?”
Cha tôi bỗng lên tiếng, bật cười — nhưng là một nụ cười đầy bi thương và căm hận:
“Hoắc Chấp, cậu lấy tư cách gì để cưới con gái tôi?”
“Khi nó còn sống, cậu bênh Bạch Dao, vứt nó lên núi tuyết mặc kệ sống chết. Đến khi nó chết rồi, cậu lại giả vờ đau lòng yêu thương? Cậu xứng sao?”
“Cái đám cưới hôm nay, cho dù cậu có muốn… cũng không thành được!”
Mẹ tôi mắt đỏ hoe, giọng run nhưng kiên quyết vô cùng:
“Dù nhà họ Tống này chỉ còn lại hai người, chúng tôi cũng nhất quyết không để cậu đến làm phiền con bé nữa!”
“Kéo hắn ra ngoài! Từ nay về sau, cấm bước vào nhà này nửa bước!”
Đám người ào lên, túm lấy cánh tay Hoắc Chấp lôi ra ngoài.
Anh giãy giụa điên cuồng, cổ họng phát ra từng tiếng nức nở như dã thú bị thương:
“Thanh Vận! Là anh sai rồi! Em chờ anh! Anh nhất định sẽ cưới em!”
Anh bị kéo tuột ra khỏi biệt thự, vứt thẳng xuống nền tuyết lạnh giá.
Cánh cửa lớn “rầm” một tiếng đóng sập lại.
Từ phía sau cánh cửa, vang lên giọng mẹ tôi, lạnh băng như dao:
“Hoắc Chấp, hãy buông tha cho con gái tôi. Hãy để con bé được yên nghỉ. Cả đời này, nhà họ Tống chúng tôi không muốn dính líu đến cậu thêm một lần nào nữa!”
Hoắc Chấp quỳ rạp giữa tuyết, ôm đầu đau đớn, toàn thân như bị rút sạch sức lực.
Đoàn người đưa tang từ trong biệt thự bước ra, dài tăm tắp, trang nghiêm lặng lẽ.
Quan tài được đặt ở đầu đoàn, cha mẹ tôi — tóc đã điểm bạc — ôm di ảnh của tôi, bước đi nặng nề như thể mỗi bước là một vết cắt.
Hoắc Chấp lảo đảo đi theo phía sau, vệ sĩ muốn cản nhưng lại bị ánh mắt sắc lạnh như thú hoang của anh ép lui.
Lúc này anh giống như một con dã thú mất kiểm soát, chẳng ai dám đến gần.
Đoàn người đi đến nghĩa trang. Quan tài từ từ được hạ xuống huyệt.
Hoắc Chấp đứng cách đó không xa, lặng lẽ nhìn tất cả diễn ra, nhìn từng tấc đất lấp đầy nơi tôi nằm xuống, nhìn tấm bia khắc tên tôi dần hiện ra dưới làn tuyết trắng.
Cho đến khi mọi người đã rời đi hết, anh mới lảo đảo bước đến trước mộ, quỳ sụp xuống.
Tuyết mỗi lúc một dày, phủ kín vai anh, đầu anh, cả tấm lưng run rẩy ấy dần bị vùi trong giá lạnh.
Anh cứ quỳ như thế, không nhúc nhích, miệng lẩm bẩm như đang nói lời xin lỗi, cũng như tự độc thoại nỗi ân hận suốt đời.
Cứ như vậy, ba ngày ba đêm trôi qua.
Có người đưa nước, mang cơm, anh đều từ chối.
Chỉ nhìn chằm chằm vào tấm bia, ánh mắt trống rỗng vô hồn.
Tới rạng sáng ngày thứ tư, Hoắc Chấp mới từ dưới tuyết đứng dậy.
Trong mắt anh không còn đau khổ, không còn nước mắt — chỉ còn lại một thứ lạnh lùng tuyệt vọng: sự quyết tâm đến tàn nhẫn.
10
Vừa về đến nhà, việc đầu tiên Hoắc Chấp làm là ra lệnh đưa Bạch Dao lên ngọn núi tuyết năm đó.
Bạch Dao bị ném xuống giữa biển tuyết trắng xóa, nhìn quanh chỉ thấy một màu trắng mênh mông vô tận, lạnh buốt như cắt da.
Cô ta run cầm cập, cả người co rúm lại trong nỗi sợ hãi tột độ.
Cô ta túm lấy ống quần Hoắc Chấp, khóc lóc van xin:
“Anh Hoắc… sao anh lại đưa em tới đây? Em lạnh lắm… mình về được không anh?”
Hoắc Chấp đứng sừng sững, từ trên cao nhìn xuống như đang nhìn một thứ đồ vật sắp bị vứt bỏ, ánh mắt lạnh băng:
“Lạnh? Cô có biết Thanh Vận đã bị bỏ mặc ở nơi này, lạnh đến chết suốt ba ngày ba đêm không?”
Toàn thân Bạch Dao khựng lại, gương mặt lập tức trắng bệch.
Cô ta biết — Hoắc Chấp đã biết hết mọi chuyện.
Bạch Dao quỳ rạp xuống tuyết, dập đầu liên tục:
“Anh Hoắc… em sai rồi… em không cố ý! Em chỉ là quá yêu anh… em sợ anh cưới Tống Thanh Vận, em sợ mất anh…”
“Yêu tôi đến mức ấy à?”
Hoắc Chấp bật cười lạnh, cúi người, bóp chặt lấy cằm cô ta, ép cô ta ngẩng đầu lên đối mặt: