Chương 11 - Món Quà Bất Ngờ Từ Mẹ Chồng
“Nhiên Nhiên, anh sốt rồi, khó chịu lắm… Anh thật sự biết mình sai rồi. Tha thứ cho anh nhé…”
Tôi nhìn gương mặt giả vờ đáng thương ấy, lòng phẳng lặng như nước.
Tôi chụp màn hình đơn đặt hàng sashimi vừa thanh toán thành công — sashimi thượng hạng và cuộn cầu gai trông rất bắt mắt.
Tôi gửi lại và nhắn: “Ồ, vậy thì anh nhớ về nhà sớm, uống nước ấm và đắp chăn ngủ đi.
Đừng làm phiền bữa ăn khuya của tôi.”
Bên kia, không còn hồi âm.
Tôi biết rõ — sự lạnh lùng của tôi, còn sắc hơn bất kỳ lời mắng mỏ nào.
Vài ngày tiếp theo, anh ta đổi chiến thuật. Không còn đeo bám, mà bắt đầu gửi những tin nhắn dài dằng dặc — “tiểu luận xin lỗi”.
Anh ta liệt kê từng kỷ niệm từ lúc quen nhau, yêu nhau, gợi lại những khoảnh khắc ngọt ngào:
“Nhiên Nhiên, em còn nhớ lần đầu hẹn hò ở quán mì nhỏ đó không? Em nói em thích nhất là món mì bò của họ…”
“Em còn nhớ những hôm em tăng ca, anh đều đến đón em, còn mua sẵn trà sữa em thích…”
“Anh sai rồi, vì cái gọi là ‘hiếu thảo’, mà phá nát mái ấm mình vất vả gây dựng…”
Tôi đọc mà chỉ thấy buồn cười. Anh nhớ tôi thích ăn mì bò, nhưng quên rằng vì nhà anh mà tôi ba ngày không có nổi một bữa tử tế.
Anh nhớ mang trà sữa cho tôi, nhưng lại lặng thinh khi mẹ anh mắng chửi tôi thậm tệ.
Giờ anh nói “không nên phá vỡ mái ấm của chúng ta”? Nhưng chính anh là người đưa dao.
Tình cảm đến muộn, còn thua cả đám cỏ dại.
Tôi không trả lời một tin nào. Mấy bài sến súa đó, chỉ làm bẩn màn hình điện thoại của tôi.
Hai hôm sau, anh ta gửi một bức ảnh.
Là phòng khách trong căn nhà của chúng tôi — Được dọn dẹp sạch sẽ, không còn dấu vết của Vương Tú Liên hay nhà Chu Minh Hạo.
Dòng tin nhắn kèm theo:
“Nhiên Nhiên, mẹ đã về quê. Anh đưa họ đi hết rồi.
Giờ căn nhà lại chỉ còn hai ta. Em về được không? Anh hứa sẽ không bao giờ để chuyện đó tái diễn nữa.”
Anh tưởng, đó là thành ý lớn nhất. Anh tưởng, tôi thắng rồi, tôi nên vui.
Anh tưởng, chỉ cần đuổi Vương Tú Liên đi, tôi sẽ quay lại như chưa có gì xảy ra.
Anh quá ngây thơ rồi.
Tôi nhìn căn phòng trống đó — nơi tôi từng tỉ mỉ trang trí, từng gửi gắm ước mơ về một tổ ấm tương lai.
Giờ, tôi chỉ thấy buồn nôn.
Tôi gõ vài dòng, rồi gửi đi:
“Chu Minh Khải, căn nhà đó tôi đã đăng ký bán qua môi giới rồi.”
“Và xin nhắc lại, đó là tài sản trước hôn nhân của tôi. Trên giấy chứng nhận nhà đất, từ đầu tới cuối, chỉ có duy nhất tên tôi.”
“Vậy nên, làm ơn, mang đồ đạc của anh — và cái gọi là ‘ngôi nhà’ của anh — cuốn xéo khỏi đó giúp tôi.”
Tin nhắn gửi đi, thế giới của tôi trở nên hoàn toàn yên tĩnh.
Chu Minh Khải như bị sét đánh giữa trời quang.
Anh ta luôn nghĩ căn nhà đó là sở hữu chung, là “ngôi nhà của chúng tôi”.
Anh ta tưởng rằng tôi yêu anh ta sâu đậm, nên đương nhiên sẽ chia sẻ mọi thứ với anh.
Anh ta sai rồi.
Ngay từ trước khi đăng ký kết hôn, khi anh ta đề xuất chuyển tên nhà sang em trai mình,
tôi đã đề phòng.
Tôi chưa bao giờ có ý định ghi thêm tên anh ta lên sổ đỏ.
Không phải vì tôi không yêu, mà vì tôi phải giữ cho mình một lối thoát cuối cùng.
Sự thật chứng minh, trực giác của tôi đúng đến đáng sợ.
Tình yêu là sự tôn trọng, là cùng nhau cố gắng.
Khi anh ta chọn “hiếu thảo mù quáng”, chọn hi sinh tôi để phục vụ cái gia đình méo mó ấy,
tình yêu trong tôi đã chết.
Chết đến mức chẳng còn lại một nhúm tro.
08
Khi biết căn nhà từ đầu đến cuối chỉ đứng tên tôi, Chu Minh Khải và Vương Tú Liên lập tức trở mặt.
Vương Tú Liên tức đến mức lại một lần nữa từ quê kéo lên, lần này, mục tiêu không còn là ép tôi nhún nhường, mà là tiền — trần trụi và thô bạo.
Bà ta đứng trước cửa nhà tôi la lối om sòm, mắng tôi “lừa cưới”, dùng căn nhà để lừa tình
cảm và thanh xuân của con trai bà ta, yêu cầu chia nhà, nếu không bà ta sẽ nằm lỳ không đi.
Trước kiểu ăn vạ này, tôi chẳng buồn ra mặt.
Tôi ủy quyền toàn bộ cho luật sư của mình — một nữ luật sư nổi tiếng sắc sảo, họ Trương.
Tôi gửi lời tối hậu thư cho Chu Minh Khải: “Hoặc mang mẹ và tất cả đồ đạc của anh cút khỏi căn nhà đó ngay lập tức, hoặc chờ nhận thư kiện và trát tòa từ luật sư của tôi.
Đến lúc đó, các người sẽ càng mất mặt hơn.”
Cuối cùng, anh ta chọn vế đầu.
Một tuần sau, tôi hẹn họ tại văn phòng luật sư Trương, bàn về việc chia tài sản.
Chu Minh Khải dắt theo Vương Tú Liên đến. Anh ta trông tiều tụy, râu ria xồm xoàm, mắt né tránh, không dám nhìn tôi.
Còn Vương Tú Liên thì như một con gà chọi, hừng hực khí thế, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
“Tôi nói cho mà biết, ly hôn thì được, nhưng phải nói rõ chuyện tài sản!”
Bà ta vừa ngồi xuống đã đập bàn, nước bọt văng tứ tung:
“Cái nhà đó dù là của nó trước khi cưới, nhưng con tôi cũng ở đó, cũng góp sức vì cái nhà đó! Không có công thì cũng có lao! Phải chia đôi!”
Luật sư Trương đẩy gọng kính, từ tốn đưa ra bản sao y giấy chứng nhận sở hữu nhà đất và công chứng tài sản trước hôn nhân.
“Bà Vương, theo quy định pháp luật hôn nhân hiện hành, tài sản cá nhân trước hôn nhân không tự động trở thành tài sản chung chỉ vì thời gian kết hôn kéo dài.
Căn nhà này không liên quan gì đến con trai bà — ông Chu Minh Khải.