Chương 10 - Món Quà Bất Ngờ Từ Mẹ Chồng

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Cô ta im lặng vài giây, rồi gửi lại một dấu hỏi chấm:

“Chị dâu, chị vừa gửi gì đấy?”

Tôi làm như vô tình, trả lời:

“À… không có gì đâu, là ảnh chuyển khoản. Định gửi cho khách, gửi nhầm thôi mà.”

Tôn Lệ gặng hỏi:

“Chuyển khoản? Là… anh Khải chuyển tiền cho nhà em à? Em thấy tên hai người đó mà…”

Con cá đã cắn câu.

Tôi tiếp tục vào vai “chị dâu vô tội”, giọng điệu vừa đủ ngập ngừng, vừa đủ lo lắng – đúng kiểu đang giữ bí mật nhưng bị phát hiện:

“Ôi, em nhìn nhầm rồi đó… chuyện này thật sự không tiện nói, chị cũng đang thấy khó xử lắm…”

“Em dâu à, chuyện này chị thật sự không biết có nên nói hay không… Mấy hôm trước, Minh Hạo tìm Minh Khải nói có việc gấp cần dùng tiền,

Minh Khải liền chuyển cho cậu ta 50 nghìn tệ từ tài khoản chung của vợ chồng chị.

Chị nghĩ số tiền này cũng không nhỏ nên mới hỏi em một chút, dạo này bên em xoay vòng vốn ổn không?

Dù sao trong khoản đó cũng có tiền tiết kiệm của chị từ trước khi cưới, nói thật là… chị cũng hơi lo.”

Từng câu của tôi như những quả bom thả chính xác xuống mục tiêu.

“Tài khoản chung”, “50 nghìn tệ”, “tiết kiệm trước hôn nhân”, “lo lắng”…

Chỉ cần nghe mấy từ này, bất kỳ người vợ nào cũng phải lập tức cảnh giác.

Quả nhiên, Tôn Lệ lập tức phát nổ.

“Năm mươi nghìn á?! Sao em không biết chuyện này?! Minh Hạo nói với em đó là tiền thưởng dự án công ty! Còn dùng tiền đó mua cho em một cái túi xách nữa!”

Tôi cười lạnh trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bàng hoàng sốc nặng.

“Hả? Tiền thưởng? Không thể nào… Minh Khải bảo chị là tiền cho mượn đấy… Em dâu à, có khi nào em hiểu nhầm không?”

Tôi càng “không chắc chắn”, cô ta càng thêm chắc chắn là bị lừa.

Ngay sau đó, Tôn Lệ gửi tới một loạt tin nhắn thoại đầy phẫn nộ, giọng run lên vì tức:

“Không sai đâu! Đúng là thằng khốn đó lừa em!

Cảm ơn chị dâu đã nói cho em biết, em về đối chất với nó ngay bây giờ!”

Tôi “tốt bụng” khuyên nhủ:

“Này, em đừng nóng vội. Có khi chỉ là hiểu lầm thôi, dù sao cũng là người trong nhà, đừng làm căng quá mất vui.”

Nhưng trong lòng tôi thì… tôi đã có thể tưởng tượng ra một trận bão đang chuẩn bị ập đến nhà họ Chu.

Tôi đặt điện thoại xuống, thong thả rót một ly rượu vang đỏ, mở nhạc du dương.

Chưa đến nửa tiếng sau, em họ tôi nhắn đến một tin cực nóng:

Tôn Lệ vừa về đến nhà liền cầm theo “bằng chứng” tôi gửi, làm ầm lên với Chu Minh Hạo và bà Vương Tú Liên.

Bị vợ tra hỏi gắt gao, Chu Minh Hạo cuối cùng khai thật.

Hóa ra, số tiền 50 nghìn đó không phải để đầu tư cái gì hết, mà là… chuyển hết cho một nữ streamer anh ta theo dõi lâu nay!

Chỉ vì cô ta trong buổi livestream gọi ngọt xớt một tiếng “Hạo ca~”, hắn ta mất lý trí, ném luôn 50 nghìn vào tặng quà ảo, chỉ để tranh danh hiệu “đại ca top 1”.

Pha lật mặt này, đến tôi cũng phải ngỡ ngàng.

Cả nhà họ Chu rơi vào hỗn loạn.

Tôn Lệ nổi đóa đòi ly hôn ngay lập tức.

Bà Vương Tú Liên thì bênh con út, quay sang mắng Tôn Lệ là đàn bà hoang phí, không biết giữ chồng.

Chu Minh Khải vừa về tới nhà, chứng kiến cảnh một mớ bòng bong – bị kẹt giữa bố mẹ rối loạn, em dâu đòi ly hôn, em trai thì vô tích sự – đầu óc muốn nổ tung.

Tôi đứng bên cửa sổ kính sát đất của căn hộ nhỏ, ly rượu trong tay, nhìn ra khung cảnh đêm lấp lánh của thành phố.

Tôi mở nhóm gia đình nhà họ Chu, thong thả đọc từng dòng tin nhắn đầy kịch tính.

Những câu chửi rủa, đổ lỗi, xỉa xói nhau hiện ra trước mắt – với tôi, chẳng khác nào một bản giao hưởng tuyệt vời.

Cứ để họ cắn xé nhau đi.

Tôi chỉ cần ngồi từ xa, ung dung ngắm cảnh cháy nhà. Lửa càng cháy to, tôi càng thấy vui.

07

Sau khi bị công – tư – gia đình dồn đến cùng đường, Chu Minh Khải cuối cùng cũng sụp đổ.

Anh ta chạy vạy khắp nơi, vay nóng, rút thẻ tín dụng, cầu xin khắp lượt.

Cuối cùng, đúng vào hạn chót ngày thứ ba, anh ta đã xoay đủ 100.000 tệ, chuyển vào tài khoản của tôi.

Khi âm thanh báo có tiền vang lên, tôi biết:

“Chương nợ nần tiền bạc” tạm kết thúc. Còn “truy thu tình cảm” – mới chỉ bắt đầu.”

Ngay sau khi chuyển tiền xong, thái độ của Chu Minh Khải lật ngược 180 độ.

Anh ta bắt đầu tấn công ngược, tìm đủ cách để níu kéo tôi, muốn vớt vát lại cuộc hôn nhân đã rách nát này.

Mỗi ngày, đúng giờ tan làm, anh ta đều đứng dưới công ty tôi, ôm một bó hoa hồng đỏ thắm mà tôi ghét cay ghét đắng.

Tôi lặng lẽ bước qua mắt không liếc lấy một cái. Anh ta theo sau, lải nhải xin lỗi:

“Nhiên Nhiên, anh biết anh sai rồi. Thật sự biết sai rồi…”

“Anh không nên hồ đồ, không nên nghe lời mẹ…”

“Cho anh thêm một cơ hội đi được không? Mình bắt đầu lại từ đầu…”

Tôi chẳng thèm cho anh ta lấy một ánh mắt, đi thẳng vào toà nhà văn phòng, để anh ta và bó hoa lố bịch ấy bị chặn bên ngoài lớp kính lạnh tanh.

Anh ta còn học đòi mấy chiêu “ngược tâm” trong phim Hàn.

Tối hôm đó, trời đổ mưa lớn. Anh ta nhắn tin cho tôi, nói rằng đang đứng dưới lầu căn hộ của tôi.

Nếu tôi không tha thứ, anh ta sẽ đợi mãi như vậy.

Tôi kéo rèm cửa ra, quả nhiên thấy một người đàn ông lẻ loi đứng trong ánh đèn đường, che dù.

Tôi chẳng mảy may xúc động, chỉ thấy… nực cười.

Hồi sớm anh làm gì? Lúc tôi cần anh nhất, cần sự ủng hộ và thấu hiểu — anh ở đâu?

Tôi thả rèm xuống, quay lại ghế sofa, mở app đặt đồ ăn và tự thưởng cho mình một bữa sashimi Nhật khá đắt đỏ.

Nửa đêm, anh ta gửi một tấm selfie: Toàn thân ướt sũng, môi tái nhợt, kèm dòng chữ:

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)