Chương 9 - Món Nợ Cuộc Đời

Tại bệnh viện, Lương Tú Hoa được y tá gọi vào khoa sản.

Sau khi xem kết quả siêu âm, bác sĩ nói với bà: “Chị đang mang thai, được 8 tuần rồi.”

Bà đáp lại rất thản nhiên: “Sắp xếp cho tôi làm thủ thuật đi.”

Bác sĩ cau mày: “Sao vậy? Chị không muốn giữ lại à?”

Lương Tú Hoa gật đầu, rồi quay nhìn ra ngoài hành lang – nơi Lâm Bác đang ngồi chơi ô tô đồ chơi.

“Tôi đã có một đứa con trai rồi, và tôi rất yêu nó.”

Bà cúi xuống nhìn bụng mình đang hơi nhô lên. Ánh mắt bình thản, thờ ơ.

“Tôi không muốn vì có thêm một đứa con nữa mà làm giảm đi những gì vốn thuộc về con trai tôi.”

Bác sĩ ngẩng lên, ngạc nhiên nhìn bà, cuối cùng cũng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ sắp xếp ca phẫu thuật, bảo bà ra ngoài đợi.

Khi thấy mẹ bước ra, Lâm Bác liền chạy đến lo lắng hỏi: “Mẹ ơi, mẹ không sao chứ?”

Lương Tú Hoa mỉm cười dịu dàng, ôm lấy con: “Mẹ không sao cả, chỉ là làm một cuộc tiểu phẫu thôi.”

Lâm Bác sợ hãi ôm chặt mẹ: “Phẫu thuật hả? Có đau không? Có chảy máu không?”

Mẹ gật đầu: “Ừ, sẽ đau đấy.”

Cậu bé ôm mẹ làm nũng:

“Vậy con không muốn đâu! Con không muốn mẹ đau, không muốn!”

Mẹ khẽ cười bất lực:

“Ngoan nào, nếu không làm, nhà mình sẽ có thêm một em bé, rồi em ấy sẽ giành đồ chơi và bánh kẹo với con đấy, con không muốn chứ?”

Lâm Bác đã ba tuổi, không phải không hiểu gì.

Mắt cậu sáng rực, háo hức hỏi:

“Vậy là con sắp có em gái hả? Mẹ ơi, con muốn có em gái!”

Thấy cậu vui vẻ như thế, Lương Tú Hoa chần chừ.

“Con thật sự muốn có em gái à?”

Cậu gật đầu liên tục:

“Dạ, tất nhiên rồi! Ai cũng có em gái hết, chỉ có con là không có. Con muốn có một công chúa nhỏ, con sẽ làm hiệp sĩ bảo vệ em! Mẹ sinh cho con em gái nhé! Em gái mẹ sinh nhất định sẽ xinh lắm!”

Vài phút sau, y tá đi vào nói với bác sĩ:

“Bác sĩ, Lương Tú Hoa hủy ca phẫu thuật rồi ạ.”

Tối hôm đó, khi anh trai ôm hũ tro cốt của tôi bỏ nhà đi, tôi đã vào giấc mơ của anh.

Ban đầu tôi chỉ thử thôi, không ngờ lại thành công thật.

Tôi thấy anh trong mơ.

Anh nhìn thấy tôi, rồi bật khóc.

Vừa khóc vừa ngồi sụp xuống, gục mặt khóc rất đau lòng.

Tôi nói:

“Anh hai, đừng khóc nữa… anh còn phải thi đại học mà.”

Anh lập tức nổi giận, ngẩng lên trừng mắt nhìn tôi:

“Lâm Nghiên, em không còn gì để nói nữa à? Em tìm đến giấc mơ của anh chỉ để nhắc chuyện thi đại học hả?”

Tôi bật cười, chạy đến làm nũng:

“Nhưng chuyện đó thật sự rất quan trọng mà.”

Anh nhíu mày:

Tại sao?”

Tôi nói dối: “Vì sau này… em muốn được làm con của anh. Nên anh phải thi thật giỏi, kiếm việc tốt, kiếm nhiều tiền, mua nhà to cho em ở.”

Mắt anh ánh lên sự ngạc nhiên và vui mừng: “Thật không? Em sẽ đầu thai làm con của anh thật à?”

Tôi gật đầu.

Anh lau nước mắt, nắm chặt tay tôi:

“Vậy chúng ta hứa nhé. Em nhất định phải đến. Anh nhất định sẽ yêu thương em gấp bội!”

Tôi cũng gật đầu: “Vâng, em tin anh mà.”

Và anh cũng tin tôi.

Hôm sau, anh gác lại nỗi đau, chuyên tâm học hành.

Từ hôm đó, kỳ thi đại học với anh mang một ý nghĩa hoàn toàn khác.

Bạch Vô Thường kéo sợi xích trong tay, gương mặt lạnh lùng. “Nhìn đủ chưa?”

Tôi gật đầu.

“Vậy thì đi thôi.”

Tôi nói: “Đợi chút.”

Bạch Vô Thường quay sang nhìn tôi.

Tôi mỉm cười, khẽ cầu xin: “Trước khi đi… cho tôi nhìn Tiểu Hắc một lần được không?”

Bạch Vô Thường khẽ cười: “Không cần nhìn nữa.”

Nói rồi, ông ấy ra hiệu phía sau tôi.

Tôi ngoảnh lại — và thấy Tiểu Hắc đang lao về phía tôi, lưỡi thè ra, mừng rỡ chạy như bay.

Tôi ôm chầm lấy nó, đau lòng: “Tiểu Hắc, sao mày lại đến đây? Mày… chết rồi sao?”

Bạch Vô Thường nói: “Nó ngửi thấy mùi của cô trong hũ tro cốt anh trai cô ôm, nó biết cô đã chết. Từ đó, nó bỏ ăn bỏ uống.”

Tôi ôm lấy nó, nước mắt giàn giụa:

“Sao mày lại ngốc như vậy, Tiểu Hắc?”

Bạch Vô Thường nhìn nó, dịu giọng nói:

“Bởi vì chó không giống con người.

Nó không biết tính toán thiệt hơn, không hiểu tương lai hay danh lợi là gì.

Nó chỉ cần biết… người nó yêu nhất đang ở đâu.

Rồi bất chấp tất cả mà chạy đến.

Dù cái giá phải trả là cái chết.”

Tôi ôm Tiểu Hắc thật chặt. Nó sung sướng vô cùng.

Con chó ngốc này… Nó có biết mình đã chết không?

Tôi vừa khóc vừa cười, ôm lấy nó, bước theo Bạch Vô Thường, tiến về phía sông Tam Đồ, không ngoảnh đầu lại.

Không từ biệt nữa.

Tạm biệt — cuộc đời tôi, với tất cả yêu thương… và cả những tháng ngày không được yêu.

HẾT

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)