Chương 7 - Món Đồ Vô Giá

Bởi vì những năm trước ở Lâm gia, mỗi lần đến đêm trừ tịch luôn có chuyện xảy ra, khiến ta không thể không đề phòng.

“Không sao đâu, Yên Nhi đừng nghĩ ngợi. Đây không phải là Lâm gia nữa.”

Nghe nàng nói vậy, cả người ta lập tức thả lỏng.

Mẫu thân dắt ta đi một đoạn rất dài, quanh co khúc khuỷu, dài đến mức ta có cảm giác như đã rời khỏi Thẩm gia rồi.

“Đến nơi rồi, Yên Nhi.”

Mẫu thân cười nói, rồi buông tay che mắt ta ra.

Ta mở mắt, trước mặt là một gian gác nhỏ lộng gió, ánh đèn vàng rọi qua giấy cửa sổ mờ mờ ấm áp.

Ta còn chưa kịp hỏi thì mẫu thân đã mỉm cười, nhẹ nhàng lặp lại:

“Chúc mừng sinh nhật, Yên Nhi.”

Đúng lúc đó, bên ngoài bầu trời bỗng bừng sáng pháo hoa nổ tung rực rỡ, như dải ngân hà của mùa hè vỡ òa giữa đêm đông.

Không biết từ đâu, Thẩm tam gia cũng xuất hiện, trong tay còn ôm một chiếc đèn Khổng Minh.

“Yên Nhi, viết điều ước của con lên đây đi. Trời cao thấy được, sẽ giúp con thực hiện.”

Có lẽ là vì pháo hoa rực rỡ trên trời khiến ta hoa mắt, lúc này bỗng cảm thấy khóe mắt nong nóng, ươn ướt.

Ta chớp mắt mấy cái, cổ họng khô khốc, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.

“Cảm ơn…”

Ta nhận lấy chiếc đèn, nhưng khi cầm bút lên, mới phát hiện bản thân có quá nhiều điều muốn ước.

Ví dụ như được ăn no mặc ấm, ví dụ như không còn bị ai bắt nạt.

Thế nhưng cuối cùng, ta chỉ viết vỏn vẹn một câu:

“Nguyện mẫu thân và Thẩm tam gia an khang thuận hòa, trường lạc bất tận.”

Nét chữ của ta không đẹp, so với mẫu chữ trong tập luyện kia còn thua xa, khiến ta có chút ngại ngùng, chẳng dám thả đèn lên sợ trời cao nhìn thấy cũng không nhận ra ta viết gì.

Do dự thật lâu, cuối cùng ta vẫn quyết định thả nó lên.

“Yên Nhi viết gì thế?” Mẫu thân mỉm cười bước lại gần, hỏi.

Ta vội vàng lắc đầu: “Nói ra thì mất thiêng mất rồi.”

Thẩm tam gia đưa tay xoa đầu ta, giọng có chút bất đắc dĩ lẫn cưng chiều:

“Còn bé tí mà đã biết giữ kẽ như người lớn rồi.”

Ta bĩu môi, cố tình đi thật xa.

Rồi lại quay đầu, làm mặt quỷ với hắn một cái.

Đó là lần sinh nhật vui vẻ nhất mà ta từng có.

9

Những ngày tốt đẹp lúc nào cũng trôi qua nhanh như gió thoảng.

Hôm sương tuyết tan, Tây viện bỗng xuất hiện một vị khách không mời mà đến.

Ta vẫn như thường lệ ngồi bên cửa sổ luyện chữ, mãi một lúc sau mới phát hiện Thẩm lão gia đang đứng dưới cổng trăng hình bán nguyệt.

Sau lưng hắn là một đoàn quan sai đội mũ ô sa, eo đeo trường đao, ánh thép lạnh lẽo lấp lánh khiến người nhìn cũng thấy rợn người.

Thẩm lão gia khom lưng, cười nịnh bợ với đám quan sai mấy câu, sau đó liền quay sang đi về phía ta.

“Lão Tam đâu rồi?”

Hắn đứng sừng sững, từ trên cao nhìn xuống ta.

Ta không muốn để ý đến hắn.

“Con nhãi này, ta đang hỏi ngươi lão Tam đâu?”

Dù trên mặt vẫn nở nụ cười, nhưng giọng nói lại lạnh lẽo khiến người ta dựng tóc gáy.

Toàn thân hắn như toát ra hơi thở u ám khiến ta cảm thấy khó chịu.

“Đại ca đến tìm ta có việc gì?”

Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau Thẩm tam gia đã đến.

Thấy hắn, sắc mặt Thẩm lão gia lập tức dịu đi vài phần:

“Người trong cung… tới rồi.”

“Thiên thanh sứ đã đứt nguồn ba năm, bên trên nổi giận, muốn Thẩm gia đưa ra lời giải thích. Lần này… không phải ta cố tình làm khó nữ nhân của ngươi đâu.”

Thẩm lão gia lạnh nhạt nói, ánh mắt giấu sau nụ cười đầy mưu tính.

Thẩm tam gia tựa nghiêng vào cột hành lang, thần sắc khó đoán:

“Giải thích? Giải thích cái gì? Lấy một nữ nhân ra làm vật thế tội à?”

“Ngươi tưởng ta muốn chắc?” Thẩm lão gia thu lại vẻ giả vờ vô tội, giọng nặng hơn vài phần.

“Ngươi nên biết, nếu hôm nay không có câu trả lời thỏa đáng, người chết sẽ là cả Thẩm gia. Chẳng lẽ ngươi muốn dùng Thẩm gia để chống lại thiên uy sao?”

Thẩm tam gia im lặng.

Mẫu thân dắt tay ta bước tới, ánh mắt đầy quyết tuyệt, đến cả khi nhìn Thẩm tam gia cũng trở nên xa cách và lạnh lùng.

“Nếu Tam gia muốn dùng Hoài Như làm vật hy sinh…”

“Hoài Như không có gì để nói cả. Chỉ mong… người có thể đối đãi tốt với Yên Nhi.”

Nói rồi nàng cúi người hành lễ.

Sắc mặt Thẩm tam gia lập tức sầm xuống, kéo nàng dậy:

“Ta chưa hèn đến mức phải lấy một người phụ nữ ra đỡ tội thay.”

Hắn bỗng bật cười, tiếng cười ấy khiến người nghe cũng cảm thấy nặng trĩu.

“Lúc lão gia còn sống, luôn miệng nói Thẩm gia nhất định sẽ trở thành đệ nhất hoàng thương. Vì điều đó, ông ta chẳng tiếc hy sinh hạnh phúc của con cái.”

“Năm đó, ông ta nhốt ta trong phòng, dùng đủ mọi thủ đoạn ép ta cưới thiên kim của tri phủ.”

“Về sau, lại đưa Nhị tỷ tiến cung. Nhưng tính tình tỷ ấy quá đỗi đơn thuần, chưa đến nửa năm đã không còn nữa.”

“Ông ta, thật sự đã đặt cả đời hy vọng lên việc đưa Thẩm gia lên đỉnh cao.”

Hắn tiện tay bẻ một cành mai khô, nụ hoa non trong lòng bàn tay bị nghiền nát thành vụn bụi:

“Thế nhưng đến hôm nay… Thẩm gia vẫn bước đến đường cùng.”

Thái dương Thẩm lão gia giật giật, gân xanh nổi rõ. Hắn há miệng định quát lớn thì

Đám quan sai đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

Họ đặt tay lên chuôi đao, áp sát từng bước, giẫm lên tuyết dày để lại những dấu chân bùn đất hỗn loạn.

Kẻ dẫn đầu là một tên thái giám mặt trắng không râu, đuôi mắt xếch cao, giọng nói the thé sắc bén như lưỡi dao lướt qua sành sứ:

“Gia chẳng có nhàn rỗi chờ các ngươi giải quyết chuyện nhà. Mau chóng thu xếp xong xuôi cho gia còn hồi cung!”