
Trong một buổi thọ yến, Hoàng thượng vô tình liếc mắt nhìn ta thêm một lần, ngày hôm sau liền hạ chỉ tuyên ta nhập cung phong làm phi.
Hoàng thượng đối với ta ân sủng vô biên, trong ba năm, ta thuận buồm xuôi gió mà thăng lên vị trí Quý phi.
Mẫu thân nắm tay ta, miệng nở nụ cười:
“Phú quý ngập trời như vậy, biết bao người cầu còn chẳng được.
“Con hãy mau sinh hạ cho hoàng thượng một hoàng tử, có con rồi thì mẹ nhờ con mà thêm phần tôn quý, nửa đời sau chẳng còn gì phải lo nữa…”
Thế nhưng, đã ba năm trôi qua bụng ta vẫn chẳng chút động tĩnh.
Mẫu thân vì ta mời hết danh y khắp nơi, mỗi ngày dâng lên bao bát thang thuốc đắng ngắt, nhiều không đếm xuể.
Nhưng ta chưa từng mở lời. Bởi lẽ, Hoàng thượng chưa từng chạm vào ta.
Cho đến khi ta tận mắt nhìn thấy người đè ép Yên phi trong lãnh cung, suốt một đêm không nghỉ.
Đó là dáng vẻ điên cuồng mà ta chưa từng thấy.
Mà dưới thân người, là một dung nhan gần như giống ta như đúc.
Khi ấy ta mới tỉnh ngộ: thì ra, ta chỉ là một món đồ giả mạo.
Cái mà ta vẫn tưởng là sủng ái, kỳ thực nực cười đến đáng thương.
Bình luận