Chương 6 - Mối Tình Online Bất Ngờ

9

Được thôi.

Dù sao vừa rồi cũng hôn đủ rồi.

Tôi nói:

“Anh tự đi tắt đèn đi.”

Cố Tư xoay người xuống giường, nhưng bất ngờ khuỷu tay cậu ấy nhũn ra.

Cả người đổ thẳng lên tôi, áp sát không kẽ hở.

“Xin lỗi, chống tay lâu quá nên hơi tê.”

Cố Tư mặt đỏ bừng, lí nhí xin lỗi.

Cậu ấy lại gắng đứng dậy.

Nhưng động tác cực chậm.

Cả người tôi tê dại như có điện chạy khắp, vừa lạ vừa khoái.

Còn sung sướng hơn hôn gấp ngàn lần.

Tôi không biết Cố Tư làm vậy cố ý hay vô tình.

Chỉ thấy muốn cậu ấy đè thêm lần nữa.

Nhưng cậu ấy đã nằm xuống cạnh tôi.

Rồi tắt đèn.

Tôi… tôi đúng là không ngủ nổi luôn.

Đầu óc toàn nghĩ về cái cảm giác khoái lạc khi nãy.

Cuối cùng.

Ham muốn thắng lý trí.

Tôi gọi Cố Tư dậy.

“Chỉ cần em công khai anh trên mạng, anh sẽ ngủ với em đúng không?”

“Ừ.”

“Vậy ngủ trước đi. Nếu làm em hài lòng, em sẽ đăng.”

Cố Tư im lặng.

“Vừa hôn chút mà tay đã tê rồi, nhỡ anh đẹp mã mà dùng không ngon thì em lỗ nặng.”

“Được thôi. Nhưng trai tân lần đầu thường nhanh, không tính thành tích lần đầu nhé.”

“Ok.”

Cố Tư nghiêng người bật đèn.

Khóe môi còn lộ ra nụ cười kín đáo.

Mà tôi thì chẳng hề nhận ra.

Đúng là Giang Nhượng dạy hay thật.

Màn dạo đầu của Cố Tư làm tôi cực kỳ hài lòng.

Đang lúc cao trào thì chuông điện thoại reo.

Tôi không ngờ Cố Tư lại bắt máy.

Dù tôi ham muốn nhưng cũng biết xấu hổ chứ!

Tôi vội đẩy cậu ấy ra, ra hiệu ngừng lại.

Nhưng càng bất ngờ hơn khi người gọi là Giang Nhượng.

Tôi nín thở nghe hai người nói chuyện.

Giang Nhượng:

“Tao vừa xem clip thấy mày rớt xuống sông, mày không sao chứ?”

Cố Tư:

“Không sao.”

Giang Nhượng hơi ngạc nhiên:

“Sao giọng mày khàn vậy? Đang làm gì đấy?”

Cố Tư không trả lời, mà cố tình động cái hông.

“Ah.”

Tôi bật kêu một tiếng.

Giang Nhượng giật mình:

“Đệch! Mày với Tiểu Bảo hả!?”

Cố Tư rên khẽ, giọng trầm gợi:

“Ừ, không có gì, cúp nhé, đừng làm phiền.”

“Khoan đã, tao hỏi cái. Con bé Linh Diệu không sao chứ?”

Tôi nhìn Cố Tư.

Cậu ấy cúi xuống hôn tôi, làm tôi chìm trong khoái cảm, giọng mơ hồ:

“Linh… ai cơ?”

Giang Nhượng sửng sốt:

“Mày không biết Linh Diệu à?”

“Không quen.”

Tới lượt tôi đơ người.

Chúng tôi thân mật đến vậy rồi.

Mà cậu ấy lại nói không biết tôi là ai.

Tôi muốn hỏi cậu ấy.

Nhưng Cố Tư không ngừng hôn, làm tôi chỉ còn kêu “ưm” với “a”.

Giang Nhượng bực quá nói:

“Mày có thể dừng lại không? Tao hỏi nghiêm túc đấy.”

Cố Tư nói giọng rất đàng hoàng:

“Dừng thì Tiểu Bảo không vui. Cứ nói đi, tao vẫn nghe đây.”

Xạo. Tôi có nói vậy đâu!

Giang Nhượng hỏi:

“Linh Diệu là con bé rớt xuống sông ấy. Mày lúc đó nằm bờ mà nó quỳ khóc bên cạnh mày còn gì?”

Cố Tư như bị đứng hình.

“Mày nói cô ấy chính là Linh Diệu?”

“Ừ.”

Cuối cùng tôi cũng lên tiếng được.

Không dám tin hỏi Cố Tư.

“Cậu không biết tên tôi à?”

“Thế cậu làm bạn trai tôi kiểu gì?”

“Chúng ta quen nhau cả tháng rồi đấy.”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)