Chương 8 - Mối Tình Đầu Của Tôi Là Ai
9.
Trần Trụ tức đến vậy, tôi cũng đoán trước rồi.
Dù sao thì chẳng ai nghe tin mình sắp vô tù mà còn bình tĩnh được.
“Vì sao cô phải làm vậy?”
Giọng anh ta khô khốc, khàn đặc.
“Nếu cô muốn ly hôn, tôi đồng ý, tôi có thể chia cho cô nhiều tiền.”
“Mấy chuyện tôi đấu thầu, mua đất… sao cô lại giao hết chứng cứ cho công an.”
Tính Trần Trụ vốn phách lối, thừa kế sản nghiệp xong thì chẳng làm gì đàng hoàng.
Dính đủ chuyện bẩn như thông thầu, rửa tiền, trốn thuế, đánh người.
Những thứ đó bị tôi nắm trong tay thì chỉ còn nước chết chắc.
“Trần Trụ, không biết anh còn nhớ không, hồi lớp 9 anh từng đi dự một bữa tiệc.”
“Hồi đó anh cười nhạo một cô gái, bảo cô ta xấu quá mức bình thường, cho dù mặc cái váy lòe loẹt đến mấy cũng chẳng ai thích nổi.”
“Đám bạn bè hùa cười ầm ĩ, người lớn xung quanh cũng mặc kệ, còn anh thì thấy mình ghê gớm lắm đúng không.”
“Một câu nói vu vơ thôi mà đủ để một đứa con gái nhỏ bị ám ảnh cả đời.”
“Mỗi lần nhìn gương đều nhớ tới câu đó.”
“Đến mức bệnh hoạn đi nói chuyện với hết thằng này đến thằng khác chỉ để chứng minh người ta yêu mình.”
Điện thoại bên kia im lặng.
Trần Trụ không nói được câu gì.
Rất lâu sau Trần Trụ mới cuống quýt biện giải.
“Là cô sao? Xin lỗi, hồi đó tôi chỉ buột miệng nói thôi…”
Tôi vẫn bình thản mở miệng.
“Sau này nghĩ lại, hồi đó anh cũng mới học cấp hai, EQ thấp cũng có thể thông cảm.”
“Nhưng.”
Tôi đổi giọng, nói đều đều.
“Tôi không ngờ anh lại cho bạn mượn xe trong khi biết rõ nó đã uống rượu, sau khi nó đâm Tạ Sâm bị thương, anh còn giúp nó che giấu.”
“Lúc đó tôi đã nghĩ, nó thì phải ngồi tù.”
“Còn anh, tôi cũng sẽ không tha.”
Như có tiếng sét đánh trong đầu Trần Trụ.
Anh ta gào lên.
“Tạ Sâm? Cô nói người bị đâm là Tạ Sâm á?”
“Chính là cái thằng bạn cấp ba của cô?”
Giọng anh ta nhanh đến mức gần như lộn xộn.
“Vậy ra hồi đó cô ra sức theo đuổi tôi không phải vì thích tôi, mà vì Tạ Sâm bị tai nạn…”
“Tại sao… Tạ Sâm đâu phải tôi đâm, cô làm vậy để làm gì…”
“Lại là Tạ Sâm! Chỉ vì nó là mối tình đầu của cô đúng không? Ngủ Miên, vậy còn tôi thì sao, mấy lời cô nói với tôi đều là giả hả!”
“Cô muốn bao nhiêu tiền, cứ ra giá đi!”
Tôi đưa điện thoại ra xa một chút.
Chỉ thấy ồn ào.
“Tiếp cận anh tất nhiên là vì tiền chứ.”
“Chứ còn gì nữa, tôi yêu anh điểm nào?”
“Anh có gì ghê gớm để tôi phải thích? Nói thử xem.”
Trần Trụ cứng họng.
Tôi chẳng còn hứng thú nói thêm, chỉ lạnh nhạt cúp máy.
Hồi đó sau khi Tạ Sâm gặp tai nạn không lâu, tôi lại gặp Trần Trụ thêm lần nữa.
Khi ấy công ty nhà tôi càng lúc càng khó khăn, lúc đi mời rượu khách tôi mới biết, người đứng trước mặt mình chính là kẻ đồng phạm với tài xế kia.
Trần Trụ khi đó vẫn cái dáng vẻ bình thản như không.
Bao nhiêu năm trôi qua anh ta vẫn không thay đổi.
Vẫn thích giẫm người khác dưới chân.
Lấy việc châm chọc, hạ nhục người ta làm thú vui.
Mỗi ngày ở cạnh anh ta đều làm tôi thấy ghê tởm.
Trần Trụ thích mẫu người gì, tôi chẳng thèm quan tâm.
Nhưng Trần Trụ không thích mẫu người gì, tôi thuộc nằm lòng từng chữ.
Tôi tất nhiên sẽ không để ý anh ta đi hẹn hò với ai, uống rượu với ai.
Tôi chỉ cần tìm được chứng cứ phạm tội của anh ta.
Đám tư bản lắm tiền này, tiền bạc có sạch sẽ nổi không?
Muốn tìm điểm yếu của Trần Trụ, quá dễ.
Tạ Sâm nói không sai.
Không ai có thể bắt tôi chịu thiệt.
Tôi vốn tùy tiện nhưng nhỏ mọn, thù ai nhớ mãi không quên.
10.
Hôm Trần Trụ bị bắt đi điều tra, tôi không có mặt.
Tôi đã nộp đầy đủ bằng chứng về việc vợ chồng rạn nứt và anh ta ngoại tình để kiện ra tòa ly hôn.
Với mớ tội ác mà anh ta gây ra, ít nhất cũng phải ngồi tù hơn mười năm.
Dạo này mỗi tối ngủ, tôi cứ hay mơ về hồi cấp ba.
Trong mơ, Trần Trụ – người vốn chẳng hề có quan hệ gì với tôi – lại đột ngột tìm tới, nói là bạn trai tương lai của tôi.
Anh ta cứ khăng khăng rằng mình là mối tình đầu của tôi.
Rằng tôi đã thầm thích anh ta suốt tám năm.
Trong mơ tôi chỉ thấy buồn cười.
“Tôi sao lại thích anh được chứ?”
“Anh chưa tỉnh ngủ hả?”
Hồi cấp ba chúng tôi chẳng có chút giao tình nào.
Tôi thậm chí còn quên luôn chuyện anh ta chính là đứa từng chê bai tôi lúc nhỏ.
Cũng không hiểu trong mơ Trần Trụ bị gì.
Y như con chó điên cứ cắn không buông.
Cho đến khi Tạ Sâm vươn tay chắn giữa tôi và anh ta.
Cánh tay cậu ấy vừa ấm áp vừa vững chãi.
Ba tôi hay nói, làm người thì phải biết ơn.
Tôi nghĩ, chuyện cứu người không chỉ có con trai mới làm được.
Tôi cũng có thể.
Tôi vẫn như thường lệ đến đón Tạ Sâm xuất viện, tài xế định đỡ hành lý giúp thì cậu ấy cười lắc đầu.
“Không sao, tự tớ được rồi.”
Nhìn cậu ấy cố gắng dùng cánh tay từng bị thương kéo vali.
Tôi khẽ bước lên chắn phía trước, che đi ánh mắt tò mò của người xung quanh.
Xe lao vun vút trên cao tốc.
Tạ Sâm im lặng thật lâu rồi vẫn mở lời hỏi.
“Hạ Thư nói với tớ… cậu ly hôn rồi à?”
Tôi ngẩng mắt nhìn cậu ấy.
Tạ Sâm thoáng bối rối.
“Xin lỗi, tớ không cố ý hỏi chuyện riêng đâu, chỉ là nghe nói hắn bị công an bắt điều tra… có ảnh hưởng gì đến cậu không?”
Tôi cười nhẹ.
“Không ảnh hưởng.”
Nói xong, tôi lại bổ sung.
“Bởi vì… chính tôi đưa hắn vào đó mà.”
Tạ Sâm khẽ sững người.
Tôi chỉ chỉ vào cánh tay cậu ấy, cười cười.
“Bọn họ luôn phải trả giá một chút chứ.”
Trong xe im lặng một lúc.
Tạ Sâm như thất thần.
Nhưng thông minh như cậu ấy sao lại không hiểu ý tôi.
Ánh mắt Tạ Sâm phức tạp, mấp máy môi mà chẳng nói được gì.
Một hồi lâu sau, cậu ấy mới khẽ hắng giọng.
Tạ Sâm dịu giọng hỏi.
“Tớ nhớ mấy hôm trước cậu nói cậu định làm thương mại xuyên biên giới ở nước Y.”
“Cậu sẽ phải thường xuyên qua lại hai nơi, ở bên đó lâu dài.”
“Đúng lúc viện nghiên cứu tớ xin vào cũng có một suất đi công tác ở nước Y… ý tớ là…”
“… tớ chỉ là nghĩ… cậu đã chăm sóc tớ suốt một năm.”
“Nếu cậu không chê thì… ở nước Y… tớ cũng có thể chăm sóc cậu…”
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Tạ Sâm.
Ánh mắt tôi khiến cậu ấy bối rối, lần đầu lộ ra vẻ lúng túng thật sự.
“Đương nhiên… tất cả vẫn là tùy cậu, tớ chỉ nghĩ là chúng ta quen nhau cũng nhiều năm rồi—”
“Được thôi.”
Ngay lúc vành tai cậu ấy bắt đầu đỏ bừng, tôi khẽ đáp.
Tạ Sâm khựng lại, đôi mắt lập tức sáng lên.
Tôi vẫn cười, nhưng lần này nụ cười là thật lòng, vui vẻ từ tận đáy tim.
“Vậy cứ quyết vậy nhé.”
Tôi tự nhiên kéo tay cậu ấy qua móc ngón út vào nhau như giao hẹn.
Ngón cái chạm nhau trong khoảnh khắc.
Cuối cùng mọi thứ cũng an bài.
“Tạ Sâm.”
“Ừ?”
“Cậu nói đúng.”
“Cái gì?”
“Tớ phải yêu một người vốn đã rất tốt.”
“Thế cậu tìm được chưa?”
“Giờ thì tìm được rồi.”