Chương 7 - Mối Tình Đầu Của Tôi Là Ai
Bước chân Trần Trụ khựng lại.
Khi mắt quen dần với ánh sáng phòng khách.
Anh ta mới nhận ra Ngủ Miên không có ở nhà.
Mỗi người nhìn anh ta với ánh mắt áy náy, tiếc nuối.
Trần Trụ chưa hiểu nổi mấy cảm xúc phức tạp đó.
Cho đến khi Hạ Thư bước tới trước mặt anh ta, giọng điệu khách sáo.
“Gần đây Jojo bận lắm, nên mấy việc tiếp theo tôi sẽ thay cô ấy trao đổi với anh.”
“Nhóm luật sư bên tôi đã chuẩn bị hồ sơ xong rồi.”
“Hẹn gặp anh ở tòa.”
8.
“Phục hồi cũng khá tốt, chỉ là dây thần kinh cánh tay có chút ảnh hưởng, còn lại không sao rồi.”
Bác sĩ an ủi tôi.
“Cô Ngủ, năm vừa rồi cô giúp đỡ rất nhiều.”
“Đâu có gì.” Tôi cúi mắt nhẹ giọng.
“Dù sao tai nạn cũng xảy ra trên đường anh ấy đi làm việc cho tôi.”
Đẩy cửa bước vào phòng bệnh.
Tạ Sâm ngẩng đầu nhìn tôi, cười tươi.
“Cậu tới rồi.”
Tôi cũng cười hỏi.
“Bận gì vậy? Tớ gõ cửa mà cậu không nghe.”
“Vừa trao đổi với giáo sư.” Tạ Sâm mày mắt thanh tú, như thể vết thương phẫu thuật chẳng hề ảnh hưởng gì.
“Bên nước ngoài đã gửi offer cho tớ rồi.”
“Nếu có thể nắm vững hướng nghiên cứu này, dù chỉ một chút, sau về nước cũng sẽ rất có ích.”
Tôi thật lòng mừng cho cậu ấy.
“Chúc mừng cậu nhé, Tạ Sâm.”
Nhưng khi ánh mắt dừng ở cánh tay cậu ấy, ngực tôi lại nặng nề, suýt không thở nổi.
Tạ Sâm gặp tai nạn xe trên đường đi đón tôi.
Hôm đó đúng dịp họp lớp cấp ba, tôi thì bù đầu vì chuyện xoay vốn công ty, stress đến mức phát điên.
Ban đầu tôi không định đi, nhưng Hạ Thư cứ nài nỉ bắt tôi phải ra ngoài ăn uống thư giãn.
Cô ấy còn đặc biệt nhờ Tạ Sâm tới đón.
Viện nghiên cứu của Tạ Sâm ở ngay gần công ty tôi.
Ai mà ngờ chỉ mấy cây số thôi lại xảy ra tai nạn.
Lúc đưa Tạ Sâm vào viện, cánh tay cậu ấy gần như nát bét, máu me be bét.
Một Tạ Sâm vốn đầy tiền đồ, tính tình tốt bụng lại dịu dàng.
Luôn cười hiền nhìn tôi.
Lúc tôi mơ hồ hoang mang nhất thì cậu ấy là người tin rằng tôi nhất định sẽ có tương lai rạng rỡ.
Tôi không tài nào chấp nhận nổi.
Còn tài xế gây tai nạn thì cứ tỉnh bơ đứng đó gọi điện.
Lờ mờ nghe thấy mấy câu: “Anh Trụ… xe của anh… tai nạn…”
Bị cảnh sát dẫn đi, hắn ta còn mặt dày nói với tôi, bảo có người lo được để hắn thoát.
Điện thoại tôi rung lên, tôi cúi đầu nhìn rồi không bắt máy.
Chỉ mím môi, nhìn Tạ Sâm đang rót nước cho tôi, nhẹ giọng nói.
“À… trước giờ có chuyện này vẫn chưa kể với cậu.”
Tôi cố làm ra vẻ thản nhiên.
Nghe vậy Tạ Sâm ngẩng đầu lên.
Tôi giơ tay phải ra hiệu, để cậu ấy nhìn chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út.
Đây là lần thứ hai tôi đeo nó sau lễ cưới.
“Một năm trước, tôi kết hôn rồi.”
Tôi cười.
“Hồi đó bận công việc, chỉ mời họ hàng ăn bữa cơm đơn giản thôi.”
“Cũng chưa kịp nói cho bạn bè, người quen.”
Nói gì mà bạn bè chứ.
Ngoài Hạ Thư ra, không ai biết tôi lấy Trần Trụ.
Tạ Sâm khựng tay, nước rớt vài giọt xuống bàn.
Tôi vội vàng bước tới đỡ lấy bình nước, chạm vào ngón tay cậu ấy mới thấy lạnh toát.
“Chúc mừng.” Tạ Sâm cười nhạt.
“Người cậu chọn chắc chắn không tệ.”
Mũi tôi cay xè, nhưng vẫn cười hỏi.
“Sao cậu lại nói vậy?”
“Hồi thi đại học xong, cậu từng bảo bạn trai mà cậu chọn nhất định phải là người rất tốt.”
“Nên nếu cậu đã chọn anh ta, chắc chắn anh ta đáp ứng hết yêu cầu của cậu.”
Tôi không dám nhìn vào mắt Tạ Sâm, chỉ đành tiếp lời cậu ấy.
“Ừm… lúc cậu gặp tai nạn, công ty nhà tôi cũng kẹt vốn nghiêm trọng.”
“Sau đó nhờ quan hệ nhà anh ta mới cứu sống được.”
Nghe Hạ Thư kể, sau kỳ thi đại học đến buổi họp lớp lần đó.
Tạ Sâm dường như không hề yêu ai, một lòng vùi đầu làm nghiên cứu.
Còn tôi thi xong thì bị ba quẳng ra nước ngoài, ép học cái ngành thương mại khô khan khó nhằn.
Nói thật, buổi họp lớp đó là lần đầu tiên sau bao năm chúng tôi gặp lại.
Chỉ tiếc là suýt nữa thì âm dương cách biệt.
Mà tất cả cũng nhờ ơn Trần Trụ – cái kẻ bắt đầu mọi chuyện này.
Rời phòng bệnh, tôi mới thờ ơ móc điện thoại ra.
Trần Trụ gọi nhỡ cho tôi tận mười cuộc.
Vừa bấm nghe, đầu dây bên kia vang lên tiếng gầm giận dữ.
“Ngủ Miên, cô điên rồi hả!”