Chương 2 - Mối Quan Hệ Không Công Bằng
5
Xe của Giang Trác lao đi như mất kiểm soát, cả người anh như đã đánh mất lý trí.
Lốp xe rít lên trên con đường núi ẩm lạnh, mặc kệ tôi ra dấu thế nào, anh cũng chỉ nhìn thẳng phía trước, không liếc sang tôi một cái, không nói một câu.
Cho đến khi bị anh bế vào căn biệt thự mới mua ở Loan Nguyệt, rồi ép xuống dưới thân, anh mới lần nữa nhìn tôi.
Tôi vùng vẫy muốn ra hiệu, nhưng hai tay đã bị anh siết chặt, mười ngón đan khít, không thoát được.
Cảm giác lạnh lẽo tràn xuống, mạnh mẽ đoạt đi hơi thở của tôi.
Giống như một con dã thú vừa thoát khỏi xiềng xích, anh điên cuồng đòi hỏi tất cả những khao khát bị kìm nén suốt bao năm.
Đến khi tôi được thở lại, anh chống trán lên tôi, đôi mắt đỏ ngầu, giọng khàn đặc.
“Ôn Tụng, em coi anh chết rồi à, dám tìm đàn ông khác?”
“Em làm sao dám?”
“Anh nhìn em nhiều như vậy, sao vẫn không biết ngoan?”
Phản ứng ấy của Giang Trác khiến tôi hơi ngạc nhiên — chẳng lẽ anh…
Nếu lúc này còn không hiểu lòng anh, tôi đúng là quá ngu ngốc. Giữa nỗi vui sướng mơ hồ, tôi gấp gáp muốn nói rõ mọi chuyện với anh.
Tôi rút tay ra, nhanh chóng ký hiệu: “Anh bình tĩnh chút.”
“Có thể… có—” Chữ “hiểu lầm” còn chưa ký xong, tay lại bị anh kẹp chặt.
“Không bình tĩnh nổi.”
Trong mắt Giang Trác đầy âm u. “Em không vui, anh liều mạng xử lý xong công việc để bay về dỗ em.”
“Tụng Tụng? Nó dựa vào cái gì mà dám gọi em như vậy?”
“Hay lắm. Vậy anh là gì?”
“Anh xếp hàng hơn mười năm rồi, còn bị chen ngang?”
Cảm giác nóng ẩm trườn lên vành tai, tôi không nhịn được rụt cổ lại.
“Đừng né.”
“Biết đây là đâu không?”
“Phòng cưới,” anh gầm khẽ. “Là căn phòng anh chọn rất lâu sau khi nghe nói em sẽ lấy anh.”
“Tim em bị chó tha sao? Anh phải đối xử với em thế nào nữa thì tim em mới ấm lên?”
Trong lòng tôi nóng ruột, muốn giải thích, muốn hỏi về đoạn ghi âm đó.
Nhưng tay bị anh khóa chặt, càng giãy càng siết mạnh hơn.
“Em ghét anh đến thế à?”
Khuôn mặt Giang Trác tràn đầy không thể tin nổi, trong mắt toàn là mảnh vụn đau đớn.
…
Gì mà ghét chứ, tôi là người câm, không nói được, chỉ dùng tay.
Anh nắm chặt cái “miệng” duy nhất của tôi thì tôi nói kiểu gì?
Những cái hôn dày đặc rơi xuống, mang theo sự gấp gáp và chiếm hữu cuồng nhiệt.
“Vợ à, em thật sự không ngoan.”
“Hôm nay nhìn thấy nó anh muốn phát điên. Nó dựa vào đâu? Dựa vào đâu hả Ôn Tụng?”
Khi hơi lạnh lẽo lướt qua eo, tôi hoảng loạn, vội lắc đầu điên cuồng.
Giang Trác nhìn tôi, bật cười lạnh lẽo, từng chữ nặng như dao.
“Không. Nhìn. Hiểu.”
Điện chạy thẳng sống lưng, dưới bóng cây lay động, nước mắt tôi không kìm được mà rơi.
Giang Trác nhìn như cười mà không phải cười, lạnh lùng lau khô khóe mắt tôi.
“Khóc xong chưa?”
“Tiếp tục.”
Trong đêm tĩnh mịch, giọng anh khàn đến run, lập lại từng lần một:
“Em chỉ có thể là của anh.”
6
Khi tôi tỉnh lại, bên cạnh đã không còn ai.
Tứ chi đau như tê dại, tôi cử động thì nghe tiếng kim loại va vào nhau rất nhỏ.
Cảm giác lạnh từ mắt cá chân truyền đến — tôi cúi nhìn, lại là một sợi xích mảnh.
Tôi quan sát xung quanh, mới phát hiện cả điện thoại cũng không thấy đâu.
“Tỉnh rồi?”
Giọng đàn ông vang lên ở cửa. Tôi ngẩng đầu — Giang Trác đứng trong bóng tối, tay bưng một bát mì.
“Ăn.”
Anh đi thẳng tới, đặt bát xuống tủ đầu giường, cả quá trình không nhìn tôi lấy một lần.
“Xích dài, em đi vệ sinh không bị hạn chế.”
“Trên bồn rửa có thuốc bôi. Sáng nay anh bôi cho em rồi.”
“Lát nữa tự bôi thêm.”
Nói xong mấy câu nhạt nhẽo đó, anh xoay người đi, cửa gỗ nặng nề đóng lại.
Căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng. Tôi nhìn cánh cửa kín mít, thở dài nặng nề.
Mỗi ngày Giang Trác đưa ba bữa ăn đều lập tức rời đi, không nhìn tôi, không nghe tôi ký hiệu.
Nhưng đến nửa đêm, anh lại ôm chặt tôi từ phía sau.
Biết rằng không thể tiếp tục như vậy, tôi cố tình làm đổ bát canh, nước nóng bắn lên mu bàn tay, đỏ rực cả một mảng.
Giang Trác nghe tiếng liền lao vào, kéo tôi đến bồn nước lạnh xối ngay.
“Ôn Tụng, em ngốc à?”
“Vì ra ngoài mà cố ý tự làm đau mình? Em ghét anh đến vậy sao?”
Tôi nhân cơ hội nắm lấy tay anh. Giang Trác khựng lại, rồi lập tức né mắt, vẫn không chịu nhìn tôi.
Đồ nhát gan.
Tôi hít sâu, đứng thẳng, kiễng chân, đặt một nụ hôn nhẹ lên yết hầu anh.
Giang Trác sững người.
Tôi xoay mặt anh lại, mỉm cười, giơ tay ký hiệu.
“Giờ có thể nghe tôi nói chưa?”
“Người đó là tôi thuê đến đóng giả, vì tôi tưởng anh không thích tôi.”
“Trước đó… tôi nhận được một đoạn ghi âm, trong điện thoại.”
Trong mắt Giang Trác hiện lên nghi hoặc, như đang đánh giá lời tôi có thật hay không.
“Anh nhốt tôi thì tôi chạy kiểu gì?”
Tôi bất lực chỉ vào sợi xích. “Lấy điện thoại cho tôi, được không?”
Giang Trác nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn lấy điện thoại. Đưa cho tôi thì bàn tay anh khẽ run.
“Ôn Tụng, nếu em dám lừa anh thì em chết chắc.”
Giọng dữ dằn của anh bị đôi hàng mi run rẩy bán đứng — tôi nhận lấy điện thoại, mở ngay đoạn đó.
Tin nhắn và ghi âm bật lên.
Trước ánh mắt kinh ngạc của anh, tôi gõ nhanh.
“Giang Trác, trước giờ tôi luôn nghĩ anh đối với tôi tốt là vì áy náy.”
“Ba mẹ lại liên tục thúc chuyện hai đứa mình…”
“Nhìn thấy đoạn ghi âm này, tôi tưởng anh thật sự không thích tôi, nên không muốn kéo dài thêm.”
“Nên mới nhờ Tống Dương đóng giả để ba mẹ từ bỏ.”
Giang Trác nhìn chằm chằm vào màn hình, sắc mặt đen đến đáng sợ.
Bầu không khí tĩnh mịch đến mức như trôi qua một thế kỷ, cuối cùng anh khẽ cất tiếng.
“Ôn Tụng, em biết anh nói câu sau đó là gì không?”
“Là —”
“Vì chỉ cần nghĩ đến chuyện có thể mất em lần nữa, anh đã sợ đến phát điên.”
“Cho nên đời này, kiếp sau, kiếp sau nữa, từng đời từng đời, anh đều phải bồi em.”
Anh cúi xuống, siết chặt tôi vào lòng, vòng tay ôm đến mức gần như nghẹt thở.
Bàn tay trên lưng tôi ép rất chặt, giọng nói khàn đi của Giang Trác nóng đến run rẩy bên tai.
“Đoạn ghi âm đó bị cắt xén rõ ràng, em không nghe ra sao?”
“Anh không thích em?”
“Tôi mẹ nó từ mười mấy tuổi đã yêu em đến tận xương tủy rồi, thế vẫn chưa đủ thích à, tổ tông của tôi?”
7
Sau khi hiểu lầm được gỡ bỏ, Giang Trác vẫn không tháo xích ở chân tôi.
Dù tôi có van nài thế nào, anh cũng không có ý buông tha.
“Bảo bối, không được.”
“Em phải nhớ kỹ mới chịu ngoan.”
Tôi cắn răng, leo lên ngồi ngang người anh, cúi xuống hôn lên môi anh.
Giang Trác khẽ run, giọng trầm thấp, khàn đục: “Em biết mình đang làm gì không?”
Tôi gật đầu.
Anh buột ra một câu chửi, rồi lật người đè tôi xuống.
Môi lưỡi quấn lấy nhau, cảm giác nghẹt thở dồn dập.
“Hầu hạ anh cho tốt.” Giọng anh khàn, mang theo chút nũng nịu mập mờ đến mức khiến người ta choáng ngợp.
Dưới ánh trăng, bóng hai người quấn lấy nhau kéo dài trên giường, mảnh liệt đến nghẹt thở.
Mãi đến khi trời phía chân trời hơi sáng, Giang Trác mới ôm tôi nằm xuống, giọng khàn mà mang ý cười.
“Hầu hạ khá lắm, bảo bối ngoan thật.”
Giang Trác tháo xích, nhưng lại đeo lên cổ tôi một chiếc vòng định vị.
Thậm chí còn sai người chuẩn bị đủ loại dây dắt chống lạc dành cho trẻ con.
“Bảo bối, hôm nay đeo cái màu này, hợp với đồ hai chúng ta.”
Anh đi làm thì bắt tôi theo vào văn phòng; anh họp thì đặt thêm ghế để tôi ngồi cạnh; đi xã giao cũng phải dắt tôi đi.
Người khác nhìn đầy kinh ngạc, anh chỉ cười nhạt: “Ngại quá, vợ tôi nghịch.”
Tôi xấu hổ muốn chết, phản đối bao nhiêu lần: “Em trưởng thành rồi.”
Hai người lớn mà ra đường còn dắt dây, thật sự mất mặt.
“Hơn nữa chúng ta suốt ngày ở bên nhau, hoàn toàn không có không gian riêng.”
“Họ nói yêu đương là phải cho nhau không gian độc lập.”
Giang Trác dửng dưng: “Ồ.”
“Liên quan gì chúng ta?”
Tôi nghẹn họng, trước kia sao không nhận ra người này vô lý đến vậy.
Sau này tôi mới biết vì sao Giang Trác cứ khăng khăng phải giữ tôi bên cạnh mọi lúc.
Hôm đó, Trần Lật điên loạn lao ra từ đám đông trong trung tâm thương mại, như đã tính trước, Giang Trác tung chân đá văng cô ta, ôm chặt tôi vào lòng.
Con dao đâm sâu vào eo phải anh, máu nóng lan nhanh thấm đỏ cả áo sơmi.
“Đừng sợ.” Anh cúi đầu, gạt mấy sợi tóc dính trên má tôi, thái dương rịn mồ hôi lạnh, nhưng giọng lại vô cùng trấn tĩnh.
“May là lần này bảo vệ được em.”
Người xung quanh nhanh chóng khống chế Trần Lật. Khi bị đè xuống đất, cô ta vẫn điên cuồng gào khóc.
“Ôn Tụng! Nếu Giang Trác không nhìn chằm chằm em mỗi ngày, tao giết em lâu rồi!”
“Tao gửi cho mày ghi âm rồi, sao còn bám lấy anh ấy?”
“Tại sao?! Tại sao tao cố cực như vậy mà hai người vẫn ở bên nhau?!”
Giang Trác vòng tay sau cổ tôi, ép tôi vào ngực anh. “Ngoan, đừng nghe.”
“Cô ta lần trước bị anh mắng đến loạn não rồi.”
Trong lòng tôi chỉ còn nỗi sợ hãi sâu thẳm — lần đầu tiên tôi biết thế nào là tuyệt vọng vì sợ mất anh.
Giang Trác, xin anh đừng có chuyện gì…