Chương 17 - Mối Quan Hệ Bí Ẩn

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Mọi người thấy vậy cũng không hỏi thêm, lần lượt tìm lý do quay lại làm việc.

Thực ra tôi và Phương Ức Văn cũng không phải đi viết báo cáo gì cả.

Một vụ án vừa kết thúc, chúng tôi cần phải thư giãn.

Cả hai cùng rời khỏi cục công an, đi dọc theo hàng cây tán gẫu vu vơ.

Chợt thấy bên đường có một sạp nhỏ đặt nồi sắt bán súp hồ lạt.

Tôi nghĩ ngợi một lát, quay đầu cười với Phương Ức Văn: “Anh Phương, anh chưa từng ăn món đặc sản Liêu Bắc này đúng không, lần này để tôi đãi.”

Nói xong, tôi tiến tới gọi hai bát, tùy ý chọn chỗ ngồi.

Hai bát súp bưng lên, tôi không nói gì, chỉ khuấy sơ hai cái rồi uống luôn, kết quả bị bỏng ngay ngụm đầu tiên.

“Chậm thôi, chậm thôi.”

Phương Ức Văn vốn đã quen với dáng vẻ điềm đạm tao nhã của tôi, khoảnh khắc đầy khói lửa nhân gian như vậy đúng là lần đầu thấy.

Anh tự nhiên cầm lấy bát của tôi, để sang một bên rồi dùng miệng thổi nhẹ cho nguội, thấy vừa miệng mới múc một thìa đưa tới gần tôi: “Thử xem.”

Tôi uống một ngụm: “Không nóng nữa rồi.”

Nghe vậy, Phương Ức Văn mới đưa trả lại bát cho tôi: “Uống đi.”

Lúc ở Đức, là một người đồng nghiệp nam, anh luôn chăm lo cho tôi cả trong cuộc sống lẫn học tập.

Ví dụ như thay bóng đèn, sửa ống nước, lúc tôi sốt nhập viện còn gọt táo, đưa cơm, hai người giúp nhau dọn dẹp đồ đạc, những việc như vậy đã thành thói quen.

20

Tất nhiên, tôi cũng từng giúp anh ấy vá lại quần áo, cho anh mượn cuốn sổ ghi chép khó khăn lắm mới xin được từ giáo sư Leona.

Lâu dần, những hành động ấy trở thành thói quen.

Tôi vô thức nói lời cảm ơn, vừa định cầm bát lên uống thì một bàn tay lớn bất ngờ giật lấy bát khỏi tay tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, ngẩn ngơ nhìn.

Sắc mặt Lục Diễn Lâm lúc này lạnh như gió mùa đông, trong ánh mắt lạnh lẽo như viết rõ: người lạ miễn đến gần.

Anh ta liếc Phương Ức Văn một cái đầy bất thiện, đáy mắt gợn sóng u ám.

Rồi anh ta ngồi phịch xuống ghế.

“Bát đó, em không được uống.”

“Ông chủ, cho tôi thêm một bát hồ lạt thang.”

Lục Diễn Lâm nói xong với chủ quán, quay đầu lại uống cạn bát canh trước mặt ngay trước mắt chúng tôi.

Tôi ngơ ngác nhìn anh ta, hoàn toàn không hiểu anh ta đang làm cái quái gì, chau mày giật lại bát canh, nặng nề đặt lên bàn:

“Lục Diễn Lâm Anh đang làm gì vậy!”

“Tôi còn muốn hỏi đồng chí bên cạnh em đang làm gì.”

Lục Diễn Lâm tỏ ra không vui.

Từ lúc tôi rời khỏi cục công an, anh đã âm thầm đi theo.

Người đàn ông bên cạnh tôi, có vẻ là pháp y cùng về nước với tôi, ngay từ lần đầu nhìn thấy đã khiến anh cảm thấy khó chịu.

Về sau lại thấy hai người đi đằng trước vừa trò chuyện vừa cười đùa, cảm giác khó chịu ấy càng thêm rõ rệt.

Ba năm hôn nhân, anh chưa từng thấy tôi có thể thoải mái trò chuyện như thế.

Trước mặt anh, tôi lúc nào cũng dè dặt thận trọng.

Điều khiến anh tức giận nhất là hình ảnh ở quán ven đường này.

Người đàn ông kia thản nhiên làm hành động thân mật với tôi, còn tôi lại không hề nhận ra.

Đến lúc này anh mới nhận ra cảm giác kia là gì — bản năng đàn ông trước đối thủ cạnh tranh.

“Nam nữ đồng nghiệp, nên chú ý hình tượng một chút.”

Lời này Lục Diễn Lâm nói với Phương Ức Văn.

Nếu bị người khác nhìn thấy, lời đồn lan ra thì không tốt.

Dù là đàn ông chưa vợ, phụ nữ… hiện tại cũng chưa tái hôn.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Lục Diễn Lâm càng thêm u ám.

Tôi nghe lời anh nói mới giật mình phản ứng lại, suýt quên mất — đây không phải nước Đức.

Ở nước ngoài, bạn bè khác giới có chút tiếp xúc cũng là chuyện bình thường.

Nhưng trong nước thì khác.

Vừa rồi hành động của tôi và Phương Ức Văn đúng là không nên.

“Cảm ơn đã nhắc.”

Người lên tiếng là Phương Ức Văn, anh ta nhìn thẳng Lục Diễn Lâm qua cặp kính, nheo mắt một chút rồi mở miệng giới thiệu:

“Nghe danh Lục thủ trưởng đã lâu, tôi tên Phương Ức Văn, là pháp y về nước giống Lâm.”

Lục Diễn Lâm không đáp lại.

Bởi vì lúc này một bát hồ lạt thang nữa được bưng lên.

Anh dùng động tác tương tự, thổi nguội canh rồi đưa lại cho tôi, trong mắt thấp thoáng dịu dàng khó nhận ra cùng nỗi phức tạp.

“Uống đi, cẩn thận nóng.”

Giọng anh trầm thấp, khàn nhẹ, dường như xuyên qua tiếng ồn phố thị, chạm đến đáy tim tôi.

Tôi khẽ sững người, rồi đón lấy bát, nhỏ giọng cảm ơn.

Ánh mắt tôi dao động giữa Lục Diễn Lâm và Phương Ức Văn, không khí như phủ đầy một lớp mùi vị kỳ lạ.

Phương Ức Văn thấy vậy, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt:

“Lục thủ trưởng, ngài cũng nên chú ý hình tượng một chút chứ?”

“Tôi khác.”

Lục Diễn Lâm điềm nhiên đáp:

“Tôi và Lâm vốn dĩ không phải quan hệ bình thường.”

“Khụ khụ…”

Tôi bị lời anh nói làm sặc, ho đến đỏ mặt.

Quan hệ không bình thường?

Chẳng phải là quan hệ vợ cũ chồng cũ thôi sao!

Tôi ho đến nỗi hai người bên cạnh đều luống cuống.

Phương Ức Văn định vươn tay vỗ lưng tôi, nhưng lại nhớ đến lời của Lục Diễn Lâm nên rụt tay về, chỉ lấy khăn tay trong túi đưa qua.

Còn Lục Diễn Lâm tay vừa chạm đến người tôi liền bị tôi né tránh.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)